Chương trước
Chương sau
Tan làm, vì tiện đường nên Hứa Chính Phong đưa cô đi siêu thị, trong lòng Lý Tiểu San vừa vui vừa sợ, vui vì được đi cùng anh, sợ là đồng nghiệp nào nhìn thấy thì chỉ có đi đầu xuống đất mà thôi.

Lý Tiểu San ở phía sau Hứa Chính Phong, anh đi đằng trước đẩy xe cho cô. Nhìn bóng lưng anh từ đằng sau, cô nhớ lại lời của Trình Nhu Nhi, cô ấy bảo nhìn cô bây giờ như người đã lập gia đình vậy. Hình ảnh cô và Hứa Chính Phong, Chính Luân ngồi ăn chung một bàn cơm chẳng khác gì nhà ba người, khoan đã…mày nghĩ gì vậy chứ?

Khi không lại tưởng tượng mấy thứ đó làm gì? Rõ ràng anh và thằng bé đều là người xa lạ, làm sao mà…

Hứa Chính Phong dừng chân lại, anh mua một ít táo và dâu tây. Thấy cô im lặng nãy giờ anh thấy hơi lo, quay đầu lại, muốn tìm gì đó để bắt chuyện:” Tối nay tôi sẽ phụ trách món trán miệng nhé?”.

Lý Tiểu San bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô cũng không biết anh nói gì đành gật đầu cho qua chuyện. Chết tiệt, cô cứ để đầu óc đâu đâu không vậy chứ.

Thấy cô không ổn, anh lo lắng hỏi:” Cô không khỏe à? Bữa tối hôm nay để tôi nấu thay cô nhé?”.

“ Không có không có, tôi ổn lắm. Mau mua đồ rồi về nhà thôi, chắc thằng bé đang đợi tôi về rồi “.

Lý Tiểu San nói xong liền tiến lên phía trước, trời ơi mày bị điên mất rồi Lý Tiểu San ơi!!!



Cô và anh về nhà đã gần sáu giờ, Hứa Chính Luân ngồi ở ngoài đợi cả hai cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ. Thấy thằng bé ngồi đó, cô liền chạy đến:” Dì xin lỗi, dì về trễ quá “.

“ Không sao ạ “ Chính Luân mỉm cười bảo, chỉ cần ở cạnh mẹ, cho dù bắt cậu đợi bao lâu cậu cũng chịu.

Hứa Chính Phong mở cửa, để hai người vào trong, anh nhìn bóng lưng của con trai mình, mới đó đứa trẻ này đã trưởng thành đến vậy rồi. Người làm ba như anh đúng là vô dụng và vô trách nhiệm mà, nếu năm đó anh chịu thừa nhận đứa con này thì nhà ba người không phải xa lạ như hôm nay rồi.

Hứa Chính Luân ngồi ở sofa đợi bữa tối, nhưng xem ti vi được một lúc rồi cậu cũng chán. Đặt đồ điều khiển xuống, cậu đi vào bếp, nhìn cô bảo:” Con muốn phụ hai người “.

Lý Tiểu San nghe vậy quay sang nhìn Hứa Chính Phong, anh mỉm cười gật đầu. Cô liền hiểu ý, lấy một cái tạp giề ra, đi đến đeo vào cho Hứa Chính Luân.

“ Vậy con giúp dì rửa rau củ nhé?”.



Hứa Chính Luân ngoan ngoãn làm theo, cả ba người đứng trong bếp, cùng nhau nấu bữa tối.

Chỉ tiếc rằng…bây giờ giữa họ chỉ là người xa lạ mà thôi.



Bữa tối đã xong, thưởng thức thành quả của mình và cô với anh, Hứa Chính Luân ăn rất ngon miệng. Thấy con trai mình ăn nhiều như vậy anh cũng vui, gắp cho thằng bé miếng thịt, Hứa Chính Luân bất ngờ nhìn anh.

“ Ăn đi “ Anh nói.

Lý Tiểu San đảo mắt qua lại, cô nhìn anh và cậu nhóc này. Thật sự cô cảm thấy có gì đó rất sai giữa hai người này, cuối cùng là gì, cô cứ thấy sai sai chỗ nào ấy.

Thời gian trôi rất nhanh, mới đó đã trễ. Sau khi ăn trái cây xong thì Hứa Chính Luân ra về, cậu cũng không muốn về đâu, nhưng không đi sớm cô sẽ sinh nghi mất.

“ Để chú đưa con về “.

“ Không cần, con tự bắt xe về được “Hứa Chính Luân nói.

Lý Tiểu San và anh nhìn nhau, cậu bé đã nói vậy cả hai cũng không cản được. Anh và cô ra ngoài bắt taxi cho Hứa Chính Luân, anh dặn dò kĩ với tài xế rồi đóng cửa xe lại, cô và anh chào tạm biệt thằng bé.

Cả hai bốn mắt cứ nhìn chiếc xe đang lăn bánh chạy càng lúc càng xa kia, không hiểu sao…bọn họ cảm thấy có gì đó rất ngộp ngạt, tim cũng rất đau.

Lý Tiểu San đưa tay lên lồng ngực bên trái, cô thấy khó chịu quá. Cơ thể thấy không khỏe, mém xíu cô đã ngã xuống, cũng may Hứa Chính Phong đỡ kịp cô.

“ Có sao không?”.

“ Không sao, chỉ là thấy hơi khó chịu thôi “ Lý Tiểu San nói.

“ Để tôi đỡ cô lên nhà “.

Cô gật đầu, bây giờ cũng không từ chối được, đành nghe theo anh vậy. Cả hai lên nhà, không biết rằng…





Hứa Chính Luân ngồi trên taxi, cậu không muốn anh đưa về vì khoảng cách giữa hai ba con rất lớn. Bầu không khí cũng ngộp ngạt, cậu không thể ngồi chung xe nổi với anh. Mặc dù là cha con ruột nhưng cả hai chưa bao giờ hòa hợp, nhất là chuyện ba đã ngăn cản cậu chuyện đi tìm mẹ mình.

Cậu đưa mắt ra nhìn cửa sổ, nhìn xe chạy qua chạy lại, cứ kéo dài như vậy sao? Cậu không thể gọi một tiếng mẹ à?

Muốn có mẹ bên cạnh, muốn mẹ trở về bên mình sao khó khăn thế chứ?

Chiếc taxi dừng lại chờ đèn đỏ, bỗng dưng phía sau có một chiếc xe lớn đang mất phanh, lao đến, tông thẳng vào xe Hứa Chính Luân đang ngồi.

Rầm!!!



Nhà Lý Tiểu San.

Xoảng

Chiếc ly trên bàn cô không cẩn thận làm rơi xuống sàn, cô hấp tấp cúi xuống, nhặt mảnh vỡ lên.

“ Ui da “.

Bất cẩn, mảnh vỡ đâm vào tay, cô nhìn ngón tay đang chảy máu. Sao mà…cảm giác gì đó…nó lạ quá…

Bên nhà Hứa Chính Phong, anh tắm xong thì có điện thoại gọi đến, là số lạ? Ai vậy không biết?

“ Alo, tôi là Hứa Chính Phong…”.

[ Chào anh, anh chính là người nhà của Hứa Chính Luân sao? Con trai anh đang cấp cứu ở bệnh viện Y Bạch, mong người nhà đến đây nhanh ạ ]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.