"An An", Mục Nham thử gọi tên cô, từ trước tới này hắn luôn đem cả tên cả họ của cô ra mà gọi, lần này lại gọi khác, Diệp An An chỉ lạnh nhạt giương mi một chút, không nói thêm gì, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng ngẩng lên.
"An An", Mục Nham hạ mình ngồi xổm xuống, vươn tay đặt lên vai cô, Diệp An An lại rụt về, khiến tay hắn khựng lại giữa không trung.
Mục Nham nhìn cánh tay mình, đôi môi mím chặt, hai tay hắn tiếp tục vươn ra giữ lấy bờ vai nhỏ bé yếu ớt của cô mà phân minh, "An An, ở lại không được sao? Tôi sẽ yêu em bằng tất cả của mình, so với Lance còn hơn gấp bội. Chúng ta sẽ có thật nhiều con cái, được không?".
Diệp An An ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt nhìn người đàn ông này, hắn vẫn tuấn mỹ như hai năm trước, chẳng qua là, trái tim cô đã không còn vì hắn mà loạn nhịp nữa, đối với hắn, lòng cô bây giờ hoàn toàn nguội lạnh, trải qua bao bão táp mưa sa, còn điều gì có thể lưu lại? Có lẽ, không còn bất cứ điều gì, đã từng yêu, đã từng hận, nhưng tại thời điểm đứa trẻ kia không còn đã tan biến thành hư không.
"Mục Nham, người anh yêu, chỉ có Cố Nghê Y mà thôi", hắn nói yêu, đúng vậy, hắn có yêu, cô vẫn luôn biết rõ, thế nhưng, người hắn yêu lại không phải cô. Mà cô, trước kia đã không thể có được, hiện tại cũng không cần.
"Không phải, An An", Mục Nham vội vàng giải thích, "người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-con-tay-om-vo/2125421/chuong-221.html