Chương trước
Chương sau
Lance không thể tin được nhìn vật nhỏ trong lòng mình, Diệp Tiểu An chớp hai hàng mi xinh đẹp, ánh mắt to tròn linh động, hai cái chân thỉnh thoảng lại cọ cọ trên người anh, như muốn trèo lên ôm lấy vai anh. Cặp con ngươi cùng màu tím giống anh tròn trĩnh mở to, đem anh thành một món đồ chơi của mình, vừa chơi đùa vừa cười thích thú.

Gương mặt mũm mĩm giống anh đến tám phần, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên. Rõ ràng là trông không khác gì một phiên bản thu nhỏ của anh, tay anh có chút run rẩy, quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Diệp An An, hiện tại anh quả thực không thể hình dung được tâm tình của mình lúc này, nếu….nếu như anh không đoán không sai, đứa nhỏ này, hẳn là của anh, là con trai anh.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có một đứa con, hơn nữa, còn lớn như thế này.

Diệp An An cúi đầu, giống như trốn tránh ánh mắt của anh đang nhìn về phía mình, rốt cuộc cũng không che dấu được nữa, Tiểu An của cô….. Mà hành động này của cô lại càng chứng minh thêm điều anh đang nghĩ là sự thật.

“Corrine tiên sinh, anh có thể đem đứa nhỏ giao cho Mục phu nhân chứ?”, cảnh sát Trần lại thúc dục lần nữa, bên kia Mục phu nhân nghe được tiếng cười của đứa nhỏ, cả gương mặt đã muốn đen lại, cả vị Mục tổng tài kia cũng thế, đây là chuyện của nhà người ta, vị Corrine tiên sinh này, cũng đừng xen vào thì hơn.

Lance chỉ thản nhiên liếc mắt cảnh sát Trần một cái, con ngươi như loé lên, vẫn không nói thêm điều gì. Mà Diệp Tiểu An rõ ràng là không muốn mình bị anh ôm, thằng bé buông bàn tay nhỏ bé đang túm áo anh ra ngược lại lại quay sang túm tóc trên đầu anh, sức lực của trẻ con rất nhỏ, kéo thế nào cũng không thể làm anh đau được.

“Bảo bối, đừng quậy nào”, anh nhẹ giọng gọi, chỉ sợ dọa đến đứa nhỏ trong lòng, Diệp Tiểu An chớp chớp mắt, con ngươi trong suốt sáng trong, thiên chân vô tà. Mà nó giống như là nghe hiểu được lời của Lance nói, thực sự ngoan ngoãn nằm im, hiền lành ghé vào ngực Lance, ngửi mùi hương thơm mát nhàn nhạt trên người anh.

* thiên chân vô tà: hồn nhiên ngây thơ.

“Corrine tiên sinh, đây dù sao cũng là đứa nhỏ nhà người khác, mời….”, ông ta vừa mới đi lại mở miệng nói, thì lúc này, Diệp Tiểu An đang ghé vào trong ngực Lance bỗng nhiên quay mặt qua, nhìn ông ta. Có điều, trên gương mặt nho nhỏ của thằng bé rõ ràng là đang không vui, bởi vì, nó không thích người khác đến làm phiền mình. Tuy nó còn nhỏ tuổi, nhưng nó cũng biết yêu ghét rõ ràng đấy nhé.

Đứa nhỏ có ngũ quan cực kỳ xinh đẹp mà khéo léo, một đôi mắt màu tím, hai cánh môi còn đang chu lên, đôi lông mày kiếm không khác gì người đàn ông này, con ngươi dài nhỏ, còn có chiếc mũi cao, ngay cả biểu tình nhíu mày cũng giống nhau như đúc, không thể nghi ngờ gì nữa, bọn họ chính là cha con!!!

Mục phu nhân đột nhiên lui ra phía sau từng bước, không dám tin nhìn đứa nhỏ trong lòng Lance, sao có thể như vậy được, đứa nhỏ này có phải đã bị đánh tráo hay không, như thế nào mặt mũi thằng bé lại giống hệt người đàn ông này được, thậm chí, ngay cả màu mắt cũng không khác.

Đây rõ ràng là cháu của bà, tại sao mới đó lại không phải, vậy cháu bà ở đâu a…

Mục Nham trừng lớn hai mắt, hoài nghi phải chăng bản thân đã nhìn lầm rồi, hắn phát hiện, lúc này bản thân ngay cả khả năng nói chuyện cũng không còn, đây chẳng lẽ là cảm giác bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục sao, trái ngược như vậy, khiến hai mắt hắn đỏ ngầu, cơ hồ không thể tin được những gì mình đang thấy, thân thể hắn tựa như không thể thừa nhận kết quả như vậy, đứa nhỏ này, sao lại không phải….

Luật sư cũng kinh hãi muốn rớt cằm, hắn có chút bất tri bất giác nhìn về phía Diệp An An, hiện tại hắn mới chính thức hiểu được, câu nói vừa rồi kia của cô là có ý tứ gì. Đứa nhỏ này không phải cốt nhục của Mục gia, cho nên mặc kệ Mục gia có bao nhiêu tài lực, thủ đoạn của họ có bao nhiêu mạnh mẽ, cho dù bọn họ có tìm đến cả trăm luật sư như hắn đến đây, chỉ sợ cũng không thể thắng được vụ tranh giành này, quan toà không có khả năng nào đi đoạt đứa nhỏ của người ta.

“Vị cảnh sát này, xin hỏi, ông muốn tôi đem con mình giao cho người khác sao, ông cho tôi một lí do hợp lí đi”, Lance chỉ cười như không cười nhìn những người này, anh đang muốn xem xem, bọn họ làm thế nào để cướp con anh đi, đứa con của anh.

“Ah, thực xin lỗi, Corrine tiên sinh, đây chỉ là một màn hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi”, cảnh sát Trần có chút xấu hổ lau lau mồ hôi trên mặt mình, nén giận mà trừng mắt với Mục phu nhân, chuyện cướp đoạt con của người ta như vậy cũng có thể làm ra được, thật đúng là một trò nực cười. Còn làm ông ta phải mất mặt, đoạt cái gì không đoạt lại đi đoạt con người khác, tự mình không sinh được sao? @@

Đứa nhỏ kia chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng biết đó là con ai, còn phải nói nữa sao?

“Chúng ta đi, Diệp An An, em còn nợ anh một lời giải thích”, Lance cúi đầu, ở bên tai cô nghiến răng nói, người phụ nữ này, gạt anh khổ muốn chết, thiếu chút nữa còn đánh mất đi đứa con mà vất vả lắm mới có được. Trách không được anh luốn có cảm giác cô rất quen thuộc, trên người cô mang hương vị giống như thiên sứ trong mộng của anh, hiện tại anh đã có thể khẳng định chắc chắn, chuyện buổi tối ngày nào đó không phải là ảo giác, mà tồn tại rất chân thật, còn người phụ nữ kia, chính là cô, Diệp An An, thậm chí cô còn sinh cho anh một đứa con nữa.

Thân thể Diệp An An có chút ngắc, yên lặng đi theo sau anh, quả thật, cô có rất nhiều chuyện phải giải thích, bất đắc dĩ lắc đầu, cô chỉ muốn một cuộc sống đơn giản, nhưng lại có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, mặc kệ là cô có khả năng chấp nhận hay không. Tất cả những chuyện này đến quá mức bất ngờ, bất ngờ, cô đành thở dài một hơi.

Mục Nham đột nhiên lao về phía trước, đẩy đám người cản đường ra, lớn tiếng hô tên Diệp An An, hai mắt hắn đỏ tươi, thương tâm muốn chết.

“Diệp An An, con tôi đâu, em đem con tôi đi nơi nào?”, hắn gắt gao nắm chặt hai nắm đấm, không thể tin được chuyện như vậy thật sự đã xảy ra, đó là con hắn mới đúng, sao bây giờ lại trở thành con người khác, sao có thể như thế…..

Giản Tiểu Phương đã nói Diệp An An trước khi rời khỏi hắn đã mang thai, ngay cả Ti Hạo cũng nói như vậy, cho dù Giản Tiểu Phương lừa hắn thì Ti Hạo cũng không bao giờ làm thế, cậu ta sẽ không vô duyên vô cớ lại đi trả thù hắn.

Nếu đã thế thì con hắn, đi nơi nào a, con hắn nhất định đã bị cô giấu đi, nhất định là thế…

Diệp An An đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên, cũng có chút bi ai.

“Anh đi hỏi vợ anh là Cố Nghê Y đi, hỏi đứa nhỏ kia đi nơi nào rồi”, cô nói xong, khi quay mặt đi nước mắt cũng đã ướt nhoà hai mắt, phía trước của cô ngoại trừ một mảnh mông lung thì không còn thấy được thứ gì nữa.

Đứa nhỏ kia, đã không còn nữa, nó thậm chí còn chưa được đủ tháng, cũng đã không còn.

Một tay Lance ôm Diệp Tiểu An, một tay kia thì kéo tay Diệp An An bước lên xe, xe khởi động, để lại một mảnh trầm mặc giữa hai người. *Tay ôm con tay ôm vợ chính là đây ^^~ hihihihi

Mục Nham cúi đầu, đột nhiên, hắn ngửa mặt lên, khóe mắt có chút dấu vết ẩm ướt.

Bên trong xe, Diệp Tiểu An túm chặt lấy áo Diệp An An, ở trong lòng mẹ lại bày ra vẻ im lặng cực kì, tự mình măm măm ngón tay, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa hai người lớn.

Lance tựa vào ghế, để chân của Tiểu An đặt vào trong lòng bàn tay mình, chân cục cưng rất nhỏ, còn chưa bằng một nửa bàn tay anh, Diệp Tiểu An gặm đang ngón tay, một mình đùa nghịch nhưng vui vẻ không thôi.

“Người ở bờ biển ngày đó, là em sao?”, Lance bỗng nhiên lên tiếng, làm kinh động tới Diệp An An vẫn đang trầm mặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.