Người đàn ông này chạm vào lại không làm cho cô cảm giác chán ghét, thậm chí còn khiến cô quên đi mất phải phản ứng như thế nào, tựa như đang tiến vào giữa đôi mắt tìm xinh đẹp vô cùng của anh, nơi đó giống như có một vòng xoáy, làm cho cô rốt cuộc không thoát ra được.
Cánh môi trơn mềm nhẹ nhàng mở ra, Lance gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp An An, ngón tay khẽ chạm lên môi cô, sắc hồng tự nhiên thuần khiết, ngay cả son cũng không bôi, thực sạch sẽ, cũng thực tươi mát.
Đột nhiên, anh thuận theo khát vọng chính mình, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, thật sự giống như trong tưởng tượng của anh vậy, người phụ nữ này tuy rằng không phải là xinh đẹp quá mức, nhưng loại thản nhiên ôn nhu trên người cô lại khiến anh như bị mê hoặc.
Môi của cô thực mềm mại, rất mềm, loại hương vị này giống như đã quen thuộc từ lâu, đem những khoảng trống trong tim anh cuối cùng cũng chậm rãi lấp đầy.
Lance cẩn thận hôn môi Diệp An An, cũng không có đi sâu vào quá, chỉ là nhè nhẹ môi chạm vào môi, môi của cô thực thơm mềm, thực ngọt, giống như một hương vị nào đó trong kí ức của anh.
Như là mùi vị trái cây nhàn nhạt, Diệp An An nhẹ nhàng chớp hàng mi, Lance chậm rãi hé mở đôi mắt tím, nhìn thấy ánh mắt có chút mê ly của Diệp An An, không ngờ rằng tâm tình trở nên rất tốt, xem ra, cô đối với nụ hôn của anh, cũng không bài xích như vậy.
Một chút vầng sáng màu tím mềm mại phản chiếu trong mắt cô, đột nhiên, cô mới ý thức được mình vừa làm cái gì, người đàn ông này hôn rất nhẹ, rất ôn nhu, làm cho cô thế nhưng lại có chút say lòng. Tựa như ở bãi biển đêm đó, anh cho cô sự dịu dàng chưa từng có, cho cô dũng khí để tiếp tục sống. Hơn nữa, anh còn cho cô một Tiểu An đáng yêu.
Nhưng cô sao có thể bị u mê mất phương hướng thế này, giữa cô và anh, không có khả năng, giữa hai người không có tình yêu, không có thích, có lẽ là chẳng có gì hết, vậy thì anh ta đem cô thành cái gì?
Bỗng nhiên đẩy mạnh ra, Diệp An An cầm lấy hộp cơm bên cạnh, chạy ra bên ngoài. Mà Lance thì còn đang sửng sờ tại chỗ, mơ hồ nhìn thấy một tia hơi nước trong mắt cô trong khoảnh khắc cô xoay người rời đi.
Anh vẫn ngồi lại trên sô pha, đưa tay lên cào cào mái tóc của mình, cả người ngả dựa lên lưng ghế. Anh không khống chế được, vì một người phụ nữ tên là Diệp An An.
Đứng lên, anh đi đến bên cửa sổ sát đất, anh thích cảm giác đứng từ trên cao nhìn xuống, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm chút lửa. Anh đứng nhìn xuống phía dưới, bên trong con ngươi lóe lên vô số những cảm xúc tâm tình, cuối cùng lại đem tất cả che giấu đi. Chỉ có hai bên thái dương anh là nhuộm đẫm một mảnh vàng óng của ánh mặt trời chiều, lộ ra vẻ vô cùng đẹp đẽ, mà biểu tình vẫn khó hiểu như cũ.
____________
Diệp An An trở lại vị trí làm việc cuả mình, ánh mắt mọi người nhìn cô dường như đều mang theo vẻ kì lạ. Bị người khác xem thường cô đã sớm thành thói quen, nhưng cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ có chút khó chịu.
Cô tránh vào bên trong toilet, không biết phải làm thế nào để bình ổn lại tâm mình, người đàn ông kia vốn chỉ là xuất hiện cùng với cô một chỗ mà thôi, mà giữa bọn họ chỉ có quan hệ với nhau là Tiểu An. Nếu không có sự xuất hiện của hắn, cô sẽ một mình nuôi nấng Tiểu An thành người, bởi vì đó là bảo bối mà ông trời đã cho cô. Nhưng hiện tại anh lại xuất hiện, còn không biết trên thế giới này còn có một đứa nhỏ của anh và cô.
Trên môi vẫn còn lưu lại cái cảm giác tê dại hồi nãy, cô nhẹ nhàng lấy tay chạm lên môi mình, ánh mắt đảo qua, ngón tay của cô khựng lại giữa chừng, người phụ nữ trong gương kia là cô sao? Lúc này, trên gương mặt cô phủ một tầng đỏ ửng giống như hoa đào, khiến cho ngũ quan bình thường của cô trở nên xinh đẹp hơn một chút.
Cô vội vàng lắc lắc đầu, mở khóa nước lên, không ngừng vốc nước lạnh tạt lên mặt mình, nước lạnh như băng làm cho nhiệt độ trên mặt cô giảm đi chút ít, nhưng nhiệt độ nơi trái tim có phải cũng sẽ hạ theo hay không? Cô nghĩ đến tâm của mình như bị nắm chặt, lúc này còn đang đập thật mạnh, có một loại cảm giác nói không nên lời, tựa hồ đã quấy rầy toàn bộ cuộc sống của cô mất rồi.
Cô đi ra ngoài, người bên cạnh đều quăng cho cô những cái nhìn khinh khỉnh, giống như cô thiếu bọn họ nửa cái bánh vậy, cô chỉ biết cười khổ một tiếng. Bọn họ nghĩ rằng, Lance sẽ làm gì với cô sao. anh chẳng qua chỉ là đem cô trở thành đầu bếp của mình mà thôi, nếu có thể, cô nguyện ý trở lại cuộc sống như trước kia, cuộc sống chỉ có cô và Tiểu An.
Bởi vì người đàn ông này dường như đã xâm nhập vào thế giới của cô và Tiểu An mất rồi.
Nhưng là, có lẽ rất nhanh, anh sẽ rời đi, rời khỏi bọn họ….
Mà Tiểu An đáng thương của cô, thậm chí còn không biết nó có một người cha thật sự.
________________
Đến khi về đến nhà, trời đã gần tối, cô sang nhà dì Lí ôm Tiểu An về, Diệp Tiểu An vừa thấy cô, liền cực kì vui vẻ, cánh tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy cổ của cô, sống chết cũng không chịu buông tay.
“Mẹ…mẹ….”, thằng bé gọi cô, thanh âm ngọt ngào làm cho Diệp An An cảm giác được một loại thỏa mãn chưa từng có.
“Bảo bối, hôm nay có ngoan không hả?”, Diệp An An tựa trán mình lên trán Tiểu An, thứ duy nhất mà hai mẹ con giống nhau , có lẽ là cái trán.
Hiệp tiểu tiểu an chu môi mình lên hôn một cái thật kêu lên má của Diệp An An, sau đó liền cười khanh khách, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.
“Tiểu An ngoan”, Diệp An An cũng hôn lại một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của con trai, sau đó ôm nó đi vào ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con. Nhà của họ không lớn lắm nhưng hai mẹ con đều rất thích, bởi vì nơi này họ có thể ở cùng nhau….
____________
Trong phòng khách sạn năm sao, Lance mặc một thân áo tắm trắng tinh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, mà bên trong phòng tắm hình như đang có tiếng nước chảy ào ào…
Mãi đến hồi lâu sau, từ bên trong đi ra một thân ảnh phụ nữ cả khuôn mặt và dáng người đều rất xinh đẹp, cũng chính là người bạn gái mà Lance đã mang theo trong buổi yến tiệc ngày trước.
“Lance…”, người phụ nữ gọi tên của anh, giọng nói ngọt đến ngây người, mà Lance lại giống như không nghe thấy gì, ánh mắt anh vẫn tiếp tục nhìn ngoài kia.
“Lance, bên ngoài có gì đẹp bằng em sao?”, người phụ nữ đi đến gần, từ phía sau lưng ôm lấy eo của anh, đem thân thể vô cùng đầy đặn của mình áp vào lưng anh, khiến anh có thể cảm nhận một cách rõ ràng được thân thể có lồi có lõm của cô ta, quyến rũ lộ liễu như thế, nếu là đàn ông thì không thể không động lòng sao.
Lance đột nhiên quay đầu lại, hai mắt nheo lại nhìn vào gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ này, mà áo tắm trên người cô ta đã muốn rơi xuống tới đầu vai rồi, cực kì gợi cảm.
“Em rất đẹp”, Lance liếc mắt nhìn từ đầu đến chân của cô ta một cái, ca ngợi như vậy giống như đang nói cho có lệ mà thôi.
“Phải không, chẳng lẽ anh còn không động tâm sao?”, người phụ nữ ngẩng đầu, cánh môi chạm vào môi anh. Người đàn ông này chính là một cực phẩm, từ dáng người, tướng mạo hay gia thế, đều có thể nói là rất hoàn mỹ, nhất là cặp mắt kia, chính là một màu tím hiếm thấy, càng nhìn càng khiến người ta phải trầm mê, nếu, có thể vĩnh viễn được ở cạnh anh, vậy là tốt rồi.
‘Động tâm?’, Lance lạnh lùng hừ một tiếng, đẩy người phụ nữ đang bám chặt vào người anh như bạch tuộc ra, cho dù là động tâm, cũng không thể nào là cô ta. Nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô ta, anh đột nhiên nhớ tới nụ hôn ngọt ngào mang theo vị hoa quả cùng với cô gái lúc trưa nay, thế nhưng lập tức đã không còn chút hứng thú nào.
Người phụ nữ như thế này, khiến anh có cảm giác, rất bẩn.
Anh móc từ trong ví của mình ra một xấp chi phiếu, sau đó tùy ý viết một chuỗi con số, liền quăng cho người phụ nữ đang đứng trước mặt mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]