Cô không cho phép trên đời này còn tồn tại thêm một đứa con của Mục Nham, chỉ cần là không phải cô sinh, vậy thì không thể nào được sinh ra trên đời.
Lạnh lùng nhìn cái bụng của Diệp An An đã hơi nhô lên, ánh mắt nhìn lên gương mặt cũng không tính là xinh đẹp gì, nhưng là, chính là người đàn bà bình thường đến không thể bình thường hơn này, thế nhưng lại chiếm đi mất vị trí vốn thuộc về cô hơn một năm trời, thậm chí đến giờ phút này, trong căn biệt thự kia vẫn còn tồn tại bóng dáng của cô ta trong đó.
Cô không thể dễ dàng tha thứ chuyện này được, vĩnh viễn không thể.
“Sao, muốn dùng đồ con hoang của cô đến đấu với tôi sao? Cô đúng là xem trọng mình quá rồi, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi”, Cố Nghê Y nói thực độc địa, từng chữ từng chữ đều giống như đâm vào trong lòng Diệp An An.
Con hoang, con riêng, không phải, con của cô không phải như vậy.
Cô ta có thể mắng cô, có thể khi dễ cô, thậm chí có thể vũ nhục cô, nhưng cô ta tuyệt đối không thể làm như vậy với con của cô, cục cưng của cô, không phải con hoang.
“Cố tiểu thư…”, Diệp An An ngẩng đầu lên, thanh âm lễ phép lại lạnh nhạt, giống như thật bình tĩnh, nhưng trên mặt của cô bắt đầu có chút ẩn nhẫn tức giận. Tay để bên người gắt gao nắm chặt.
“Cục cưng của tôi là có khi tôi và chồng của tôi vẫn còn đang trong hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-con-tay-om-vo/2125340/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.