Hôn lễ của họ thực long trọng, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hình ảnh của anh, cô vẫn còn yêu anh, thế nhưng, giờ anh đã là chồng của người khác, cũng sắp được làm cha. Mà cục cưng của cô ngay cả tư cách gọi anh một tiếng cha cũng không có, cục cưng của cô không có tư cách được mang họ Mục. Diệp An An vươn tay ra, sờ lên mặt mình, thì ra, cô vừa khóc, thật đúng là một người mẹ thích khóc.
Lại đưa tay ra vỗ về lên bụng mình, thực xin lỗi cục cưng, mẹ lại làm cho con đau lòng sao? Nhưng mà, sau này, mẹ sẽ không như thế nữa, bởi vì mẹ chỉ có con.
Cô tiếp tục đi một mình, người đến người đi nối tiếp nhau, cô vẫn là cô đơn một mình. Mím môi cười, bao nhiêu đau xót giống như thực sự đã trôi qua đi, thời gian một năm kia giống như một giấc mộng vậy, ai yêu thương ai, ai tin tưởng, tổn thương ai, thật sự đã không quan trọng nữa.
Chỉ là, từng đêm khuya mộng mị tỉnh lại, đều là lệ rơi đầy mặt. Phòng không thông gió, rất ẩm ướt, không ai có thể thu nhận nước mắt của cô, mà đau đớn trong lòng cô, lại chẳng có ai thương xót.
Chỉ có mình cô tự thương xót lấy chính mình, đưa tay lên vuốt ve bụng đã hơi nhô lên của mình, cục cưng của cô, là món quà quý giá nhất mà ông trời đã cho cô, là cô nhi hơn hai mươi năm qua, rốt cục cô cũng đã có một người thân của mình.
Về đến căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-con-tay-om-vo/2125325/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.