“Nham, em biết, em cũng không cần gì hết, em chỉ muốn anh mà thôi”, cô tựa vào bờ vai của hắn, “Nham, anh có còn yêu em không, em biết trong quá khứ em thật có lỗi với anh, nhưng là, hiện tại em đã biết lỗi rồi. Em chỉ cần tình yêu của anh, còn anh, anh còn yêu em sao?”
Mục Nham cúi đầu nhìn người phụ nữ, trên người cô ngập mùi nước hoa đặc biệt, cô chỉ sử dụng một nhãn hiệu nước hoa này, nhưng sao lúc này, hắn lại cảm giác thực xa lạ.
Một câu ‘anh yêu em’ như bị mắc kẹt trong cổ họng, làm thế nào cũng nói không nên lời.
“Anh yêu em”, cuối cùng hắn vẫn nói ra những lời này, như là nói cho cô nghe, cũng là nói cho hắn nghe.
Hai người gắt gao ôm nhau, thế nhưng, ngược lại, trong lòng họ lại không biết từ khi nào đã bắt đầu xa cách, có lẽ là ba năm trước đây đã bắt đầu rồi.
Bên trong biệt thự Mục gia, Diệp An An lại một lần nữa đứng bên cửa sổ sát đất. Ngoài kia một mảnh gió thổi lạnh buốt, thỉnh thoảng lại thổi qua, bông tuyết không ngừng bay múa.
Mùa đông này thật dài, cũng rất lạnh.
Từng ngày vẫn như vậy, trái tim Diệp An An cũng càng ngày càng bình tĩnh, có lẽ là đã muốn đau đến chết lặng đi, cô đứng trước cửa phòng mình, nhìn người bên ngoài đem từng món từng món dụng cụ gia đình bê vào nhà, Cố Nghê Y thực hài lòng mà đứng một bên chỉ huy, thỉnh thoảng lại mang theo ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-con-tay-om-vo/2125312/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.