"Nham, em còn muốn." Người phụ nữ vươn tay nhẹ nhàng vỗ về thân thể anh, nghiêng người, hôn lên đôi môi hoàn mỹ của người đàn ông, bạc môi của anh sít sao siết chặt, lộ ra vẻ lạnh nhạt.
Mục Nham mặc cho cô ta hôn, con ngươi đen mơ hồ hiện lên sự phiền chán, anh đột nhiên cảm thấy bẩn , mạnh bạo hất tay cô ta ra, người phụ nữ bị đẩy ngã ở trên giường.
"Nham, đừng vô tình như thế, anh xem chúng ta không phải vừa mới rất thích hợp hay sao? Rất khoái lạc không phải sao?" Ả chưa từ bỏ ý định ngồi xuống, tuy rằng bị anh đẩy, thật sự rất đau, nhưng, ả bây giờ không muốn buông tha người đàn ông này, dù sao, anh cũng đã rất lâu cũng chưa có đi tìm nàng.
Kỳ thực, ả cũng biết, người đàn ông này luôn vô tình, cũng vô tâm, mà ả cũng không dám nghĩ được anh yêu, thế nhưng, chỉ cần anh có thể cùng ả ở một chỗ, như vậy, ả cũng đã mãn nguyện lắm rồi.
Mục Nham nhíu mày, chợt cảm thấy phiền chán không khí nơi này, ngẫu nhiên, anh cũng vì vậy mà lại nhớ tới mùi vị thanh thanh nhẹ nhàng kia, đó không phải là thứ mà người phụ nữ này có, cũng như không thể tìm thấy ở bất cứ người phụ nữ nào khác của anh.
"Tôi không thích phụ nữ tự ình là thông minh." Đôi mắt anh lạnh nhạt bỏ qua thân thể trần trụi của cô ta, không thèm liếc mắt đến một cái, đi nhanh ra ngoài, ý tứ của anh rất rõ ràng, chắc chắn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-con-tay-om-vo/2125242/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.