Nhớ tới chuyện thân mật hôm nay, nàng càng không có cách nào đối mặt với anh, thân thể từng rất gần gũi, thế nhưng tâm tình lại càng ngày càng xa cách.
Cho tới khi tiếng gõ cửa dừng lại, không còn nhớ tới đoạn sau, nàng vẫn ngồi trên giường, đôi mắt cúi thấp, hiện lên một vẻ mất mát sau đậm.
Nàng kiên trì lâu như vậy, mà anh, chỉ được có một vài giây, nếu như, nếu như, anh có thể.
Vì như vậy, nàng có thể có thêm chút dũng cảm.
Nàng hít sâu một hơi, trên ngực quần áo đều bị nàng nắm đến nhăn nhúm, nàng có chút lo lắng, đứng lên, nàng đi tới cửa. Ngón tay run rẩy mở cửa ra, biết rõ người kia đã bỏ đi, thế nhưng nàng vẫn như cũ, cực kỳ căng thẳng. Nàng không biết chính mình muốn cái gì, càng không biết nàng muốn nhìn thấy cái gì, hoặc muốn chứng minh điều gì.
Bên ngoài quả nhiên không có ai, nàng vẫn còn suy nghĩ cái gì, chờ mong cái gì, nụ cười cứng ngắc trên môi, có lẽ, trong lòng nàng vẫn thật sự rất mong chờ.
Dựa người vào cửa, trong mắt nàng có một tầng sương mờ.
"Cuối cùng cô cũng đã sẵn sàng đi ra." Vào lúc này, ngay bên cạnh truyền đến một âm thanh rất rõ ràng cộng thêm vài phần lạnh lẽo. Tiếng nói trầm thấp mê người vang lên tựa như lửa băng.
Người đàn ông cao lớn từ trong chỗ tối đi ra, dưới ngọn đèn càng thêm tuấn mỹ, ánh mắt âm thâm lộ ra vài phần lợi hại, chằm chằm nhìn nàng, chiếc mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-om-con-tay-om-vo/2125237/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.