Một dãy âm cuối hoàn mỹ kết thúc khúc đàn tuyệt vời này, Lâu Tịch Vũ thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, cách lụa mỏng, nàng thấy Trác Tình chẳng biết từ khi nào đã tiến vào trong viện đang lẳng lặng đứng một bên, Lâu Tịch Vũ lên tiếng hỏi :”Sao ngươi lại tới đây?” Nàng không phải là xuất môn sao?
Trác Tình cười khan nhún nhún vai trả lời :”Tiếng đàn nghe hay như vậy, ta cũng đến khai trí (mở mang kiến thức ).” Mặc dù nàng không quá hiểu thế nhưng cũng không gây trở ngại nàng thưởng thức nha.
Bạch y nam tử bỏ đàn cổ trên đầu gối xuống, chậm rãi đứng dậy nhìn người phía sau, Trác Tình cũng hiếu kỳ nhìn qua, nam tử ngược sáng mà đứng, Trác Tình hơi híp mắt mới có thể thấy rõ khuôn mặt hắn, này vừa nhìn đã khiến Trác Tình trong nháy mắt ngốc trụ….
Trong thiên hạ, thật có người lớn lên như vậy ?! Khuôn mặt sạch sẽ như băng điêu ngọc trác* góc cạnh rõ ràng , môi đẹp đầy đặn như hàn mai,đôi mắt thâm thúy như một cái đầm nước yên lặng,gần như muốn đem người ta nhấn chìm trong đó, ngũ quan hoàn mỹ, thân mình đứng thẳng ,bạch y tung bay khiến hắn tỏa ra khí chết phong nhã như ngọc. (* băng điêu ngọc trác = như băng được chạm trỗ , ngọc được mài giũa )
Lâu Tịch Nhan cũng thường mặc bạch y, thế nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác là khí chất phi phàm, là tôn quý phong nhã, là ôn nhuận như ngọc. Mà cái này nam tử làm cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-oan-tap-luc-sai-ga-tan-nhan-he-liet/3283850/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.