🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, trăng treo đầu cành, đã là giờ hợi (9 -11h đêm),trong chính sảnh, như trước đèn đuốc sáng trưng, Lâu Tịch Nhan ngồi ở trên ghế chủ vị, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ tay ghế, một cái một cái, thanh âm không lớn, thế nhưng ở trong chính sảnh vắng vẻ, lại có vẻ dị thường rõ ràng. Lâu Tịch Vũ hơi ngẩng đầu, len lén liếc nhìn Lâu Tịch Nhan, ca sao không nói lời nào cũng không mắng nàng, trên mặt biểu tình nhìn không ra vui giận. Vừa rồi mưa to, đem nàng từ đầu đến chân giội ướt hết, nàng bây giờ vừa lạnh vừa đói, run bần bật. Thế nhưng Lâu Tịch Vũ vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu, một câu cũng không dám nói.

Nàng lúc đó để thư lại trốn đi, cũng là hành động nhất thời theo cảm tính, sau đó nàng liền hối hận, thế nhưng tổng không thể chính mình chạy về đây đi. Nàng đoán rằng Cảnh Táp cùng ca rất nhanh liền sẽ tìm được nàng, sự thực chứng minh cũng chính xác rất nhanh, bất quá nếu như sớm biết rằng này chết tiệt trời sẽ mưa lớn như vậy, ca lại khủng bố như bây giờ, nàng chết cũng sẽ không trốn đi…

“Mặc Bạch…” Lâu Tịch Nhan thanh âm trầm thấp bỗng nhiên vang lên, dọa Lâu Tịch Vũ nhảy dựng, lần nữa trộm nhìn, phát hiện Lâu Tịch Nhan căn bản không nhìn nàng, chỉ quay đầu sang Mặc Bạch nhẹ giọng nói: “Đi nói cho Thiên Vũ cùng Thanh Phong bọn họ, Tịch Vũ tìm được rồi. Để cho bọn họ không cần tìm nữa.”

“Dạ.” Mặc Bạch lúc đi qua bên người Cảnh Táp, cho hắn một cái ánh mắt an tâm chớ nóng, liền vội vã đi ra ngoài.

Nhìn Lâu Tịch Vũ run rẩy giống như lá rụng trong gió, Cảnh Táp vốn muốn nói gì đó, thế nhưng bởi vì Mặc Bạch cho một cái ánh mắt kia, cuối cùng cũng nuốt xuống dưới.

Chính sảnh lần nữa hồi phục không khí nghẹt thở yên tĩnh.

Sau nửa canh giờ, Lâu Tịch Vũ thật sự chịu không nổi nữa, muốn đánh muốn mắng làm gì cũng được đi, nàng không muốn chịu loại dày vò này, ngẩng đầu, Lâu Tịch Vũ mở miệng: “Ca…”

Đáng tiếc mới nói được một chữ, Lâu Tịch Nhan bỗng nhiên nhàn nhạt nói: “Ngươi, đưa tiểu thư trở về phòng nghỉ ngơi, không có mệnh lệnh của ta, không được cho nàng bước ra cửa phòng một bước.”

Thị vệ canh ở ngoài cửa tiến đến, đứng ở phía sau Lâu Tịch Vũ, liếc mắt một cái, vẫn là tiến lên đưa Lâu Tịch Vũ đi ra ngoài.

“Ca!! Huynh không thể giam giữ muội như vậy?” Lâu Tịch Vũ phục hồi lại tinh thần, lớn tiếng kêu lên, đáng tiếc từ đầu tới cuối, Lâu Tịch Nhan ngay cả liếc mắt một cái cũng không liếc nhìn nàng.

Lâu Tịch Nhan vẻ mặt trước sau bình tĩnh, mảy may không có bộ dáng nổi giận Cảnh Táp cũng đã biết rõ, hắn tức giận đến không nhẹ. Cảnh Táp tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Chủ tử, chuyện này… Đều là do ta mà xẩy ra, cùng tiểu thư không quan hệ. Xin ngài trách phạt thuộc hạ…”

Lâu Tịch Nhan nhẹ nâng tay, ngăn cản lời hắn muốn nói, nhàn nhạt trả lời: “Ta tự có chừng mực, ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi.”

“Dạ.” Chủ tử không muốn nghe hắn nói, Cảnh Táp tâm trạng trầm xuống, chỉ có thể khom người rời đi.

Cảnh Táp cứng ngắc xoay người rời đi, liền ngay cả bóng lưng đều lộ ra quật cường cùng lãnh ngạnh (lạnh nhạt kiên định). Lâu Tịch Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, Tịch Vũ thích Cảnh Táp, hắn đã sớm biết, Cảnh Táp đối với nha đầu kia, cũng không phải không có ý, hắn cũng không phải người cổ hủ, nếu như bọn họ thật sự tâm đầu ý hợp, kết làm vợ chồng, cũng là một chuyện tốt, thế nhưng Cảnh Táp tính tình cứng nhắc, giữ vững chủ tớ chi phân (chủ tớ có phân biệt),cho dù hắn đứng ra làm chủ cho bọn họ, Cảnh Táp cũng sẽ không đồng ý, để tránh cho Cảnh Táp không được tự nhiên, việc này vẫn xem như không phát hiện, hết lần này tới lần khác Tịch Vũ gây chuyện, không biết sao bền bỉ như thế làm hắn đầu không đau cũng khó.

Nhẹ xoa huyệt thái dương, Lâu Tịch Nhan đứng dậy, chuẩn bị trở về phòng, đã thấy Mặc Bạch vội vàng đi tới, bước chân thoạt nhìn có chút gấp, không hiểu sao lại mọc lên một loại dự cảm không tốt, không đợi Mặc Bạch mở miệng, Lâu Tịch Nhan hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không thấy Thanh Phong.”

Không thấy! Lâu Tịch Nhan kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt lướt qua một tia gợn sóng.

Không cần Lâu Tịch Nhan hỏi kỹ, Mặc Bạch đã trả lời: “Tìm khắp ôn tuyền tiểu uyển không có phát hiện bóng dáng nàng. Buổi chiều khi ở bên trong sơn trang mọi người đi ra ngoài tìm Tịch Vũ tiểu thư, không ai phát hiện nàng là thế nào không thấy.”

Lẽ nào nàng chạy? Không quá có khả năng, nàng không có ngốc như vậy, nếu như muốn chạy, nàng đã có thể tìm cơ hội khác, không nên chọn ở chỗ sơn cốc người ở thưa thớt này, hơn nữa nàng nếu như trốn, càng khó nhìn thấy tỷ muội nàng. Hoặc là, nàng bị người khác bắt? Nghĩ tới đây, Lâu Tịch Nhan sắc mặt tối sầm, thanh âm cũng có chút gấp gáp: “Triệu tập toàn bộ hộ vệ, lục tung tất cả cũng phải tìm cho ra nàng.”

“Dạ.” Mặc Bạch giữa đôi lông mày bất giác nhíu lại, Thanh Phong này, tựa như đã có thể tác động đến tư tưởng của chủ tử.



Nàng là heo!

Nàng đúng là đồ con lợn!

Nàng đúng là con lợn ngu xuẩn đến cực điểm!

Nàng vì sao muốn quản Lâu Tịch Vũ chết sống, nàng vì sao không thảnh thơi ở trong tiểu uyển chờ tin tức, vì sao không có việc gì muốn ở quanh tiểu uyển tìm nàng ta, vì sao ông trời lại bỗng nhiên mưa xối xả, vì sao nàng lại lạc đường?!

Đúng, nàng lạc đường, cuộc đời lần đầu tiên lạc đường, nàng trí nhớ siêu cường, lại có thể lạc đường!! @ # ~#%$…….

Trác Tình dưới đáy lòng đem chính mình mắng một lần, cước bộ cũng không dám dừng, mưa to qua đi trong núi, mưa phùn lượn lờ, bên người tất cả đều là cây cao, bốn phía một mảnh đen nghịt, không thể nhìn thấy được gì, nàng chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước, nàng hẳn là vẫn ở ngọn núi bên trên ôn tuyền tiểu uyển, bởi vậy gặp phải động vật hoang dại to lớn khả năng tính không lớn, nơi này có ôn tuyền, nhất định sẽ có dòng chảy, nàng chỉ cần tìm được dòng nước, là có thể đi ra ngoài.

Gió đêm lạnh lẽo, nàng vừa lạnh vừa đói, đi trong bóng đêm không biết đã bao lâu, rốt cục, xa xa nhìn thấy ánh sáng nhàn nhạt chớp động, Trác Tình thiếu chút nữa muốn hét chói tai! Có lửa nhất định sẽ có người! Trác Tình cước bộ nhanh hơn, hướng phía ngọn lửa nhanh bước đến.

Càng ngày càng gần, ngay khi Trác Tình thấy hi vọng đã ở gần ngay trước mặt, một đạo rống giận đem nàng chấn trụ một cử động cũng không dám ———

“Ngươi câm miệng cho lão tử, lại khóc liền làm thịt ngươi!”

Trác Tình cả người cứng đờ, trời ~~~ nàng là quá xui xẻo! Thật vất vả thấy hi vọng, kết quả là tuyệt vọng…

Trác Tình cách sơn động truyền đến ánh sáng rất gần, rất sợ kinh động người bên trong, Trác Tình hít sâu một hơi, bình tĩnh đi qua, nhẹ nhàng nâng bước, nhẹ bước quay trở lại.

Mới bước được vài bước, thanh âm thô cuồng kia (thô to điên cuồng) giọng nam hùng hùng hổ hổ nói:“Các ngươi Tề gia thật con mẹ nó không phải đồ tốt, mở sòng bạc lừa lão tử tiền, đừng tưởng rằng lão tử dễ khi dễ, cũng không hỏi thăm gia đây là ai! Ngươi tốt nhất cầu nguyện Tề gia có thể ngoan ngoãn cầm tiền chuộc ngươi, nếu không, đừng trách ta thủ đoạn độc ác.”

Tề gia? Không phải là trùng hợp vậy chứ! Cái người này chẳng lẽ là người Tề Thiên Vũ nhờ Kiền Kinh bắt? Người này nhưng thật ra không ngu ngốc, Tề gia hẳn là sẽ không nghĩ tới hắn giấu ở nhà mình (Tề gia) không để vào mắt, hơn nữa cây cối rậm rạp như vậy, giấu một hai người, thật sự quá dễ.

Một giọng nữ trầm thấp, mang theo khóc nức nở cùng kinh hoảng nói: “Ngươi không nên, ca ta sẽ đem tiền chuộc ta!”

Nữ hài này còn không tính ngốc, không có bại lộ thân phận mình là nha hoàn, nếu không kẻ xấu này mà tức giận, mạng nhỏ nàng liền không xong, Trác Tình lần nước nhấc chân hướng phía trước đi, trong lòng cầu nguyện mình có thể thuận lợi rời đi, nữ hài cơ trí có thể để cho nàng ta lại kiên trì một lúc, chờ nàng tìm được người tới cứu nàng ta.

Trác Tình bản thân còn chưa kịp an tâm liền nghe đến thanh âm hoảng sợ của nữ hài vang lên:“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Đừng qua!!”

“Ngươi yên tâm, giết ta là luyến tiếc giết ngươi, da mềm thịt non như thế, lão tử còn chưa từng hưởng qua thiên kim tiểu thư là mùi vị như thế nào đây!”

Shit! Ngôn ngữ hèn mọn khiến Trác Tình nổi da gà! Tiếp theo sẽ xẩy ra chuyện gì dùng đầu ngón chân cũng biết!

“Ngươi làm bị thương ta, ta… Ca ta là sẽ không đưa ngươi tiền!” Nữ hài cố gắng cực lực muốn trấn an nam tử, đáng tiếc nam tử không nghe lời, phun một tiếng, mắng: “Không đưa? Không đưa để cho hắn đến nhặt xác đi!”

“Xin ngươi! Xin ngươi không nên!”

“Cứu mạng ———”

Tận lực nghe tiếp chính là thanh âm vải vóc bị xé rách, tiếng khóc la thê lương của nữ tử, nam tử tùy ý tiếng cười, tất cả đều như một lưỡi đao, tâm Trác Tình bị xé nát.

Trong đầu hiện lên vô số tử thi bị cưỡng gian dẫn đến tử vong, Trác Tình tay nắm chặt! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt! Nàng lòng nóng như lửa đốt rồi lại tiến thối lưỡng nan, nếu như nàng không để ý nữ hài rời đi, đời này phỏng chừng nàng sẽ bứt rứt, thế nhưng nếu như nàng chạy ào vào, kết quả chỉ biết càng hỏng bét! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ… Mau nghĩ mau nghĩ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.