🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Không cần nghênh giá!” Theo một đạo thanh âm nam vội vàng nôn nóng cùng bá đạo uy nghi vang lên, cửa cũng bị mạnh mẽ đẩy ra, hầu như là cùng lúc, trong phòng vốn ánh nến sáng sủa, bị Mặc Bạch nhẹ nhàng phất tay áo một cái, lại chỉ để lại một ngọn nến với ánh sáng yếu ớt, cái khác toàn bộ bị tắt.

Trác Tình bị Mặc Bạch đẩy sang bên cạnh bình phong, nàng còn chưa kịp phản ứng, trên tay đã có thêm một cái khay, cùng lúc đó tiếng bước chân vội vội vàng vàng vang lên, Trác Tình giương mắt nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đi đến, nam tử vẫn đưa lưng về phía Trác Tình, nàng nhìn không thấy vẻ mặt hắn, chỉ thấy hắn mặc trường sam ám hôi (xám tối),chỗ ống tay áo là những đường thêu tinh xảo hoa văn hình con rồng, hiển nhiên lộ ra vô cùng xa hoa, cũng đồng thời đưa khí phách tôn quý của hắn triển lộ hoàn toàn.

Nam tử vừa vào cửa, thấy Lâu Tịch Nhan bán ngồi dựa lưng vào đệm, sắc mặt trầm xuống, gầm nhẹ nói:“Ngươi nằm nghỉ cho khỏe, ngồi dậy làm gì!”

“Ngự y đâu?” Trong phòng lớn như vậy, chỉ nhìn thấy Mặc Bạch cùng một người thị nữ, nam tử lập tức bão nổi: “Không muốn sống sao, lúc này lại chạy đi đâu?!”

Trác Tình nhẹ đào lỗ tai, đây là cái gọi là khí thế quân vương, dáng điệu của hoàng thất sao? Này hoàng thượng tính tình thoạt nhìn không tốt lắm, nàng vẫn là an phận chút thì tốt hơn, cúi đầu, Trác Tình nhắm mắt dưỡng thần.

Lâu Tịch Nhan nhẹ xoa trán, cười nhẹ nói: “Thần mới vừa uống thuốc, đã tốt hơn chút rồi, người ồn ào làm thần đầu đều đau!” Hắn không chỉ có tính tình kém, giọng cũng lớn!

Nhìn chằm chằm hắn, Yến Hoằng Thiêm hừ lạnh nói: “Ngươi không biết tốt xấu, vừa nghe nói ngươi phát bệnh, ta liền mã bất đình đề (ngựa không ngừng vó ~ vội vàng) chạy tới, ngươi lại như vậy!” Toàn bộ Khung Nhạc, có lẽ nói lục quốc đại lục, phỏng chừng cũng chỉ có hắn ta dám như thế cùng hắn nói.

Lâu Tịch Nhan lập tức ngồi thẳng thân thể, ôm quyền nghiêm mặt đáp: “Thần có tội, không dám làm phiền thánh thượng hao tâm tổn trí.”

“Lâu —Tịch —- Nhan!”

Lâu Tịch Nhan nhẹ thêu mi, Yến Hoàng Thiêm hàn mâu híp lại, hai người liền như thế đối diện, Trác Tình âm thầm suy đoán, hai người quân thần này quan hệ thật đúng là khác thường, kế tiếp không phải muốn đánh một trận chứ. Đáng tiếc nàng thất vọng rồi, chỉ thấy Yến Hoàng Thiêm bỗng nhiên đặt mông ngồi vào trên giường, nhìn sắc mặt Lâu Tịch Nhan xác thực dần dần tốt hơn, hắn thấp giọng hỏi: “Cái lễ vật kia ngươi hài lòng chứ?”

“Lễ vật gì?” Lâu Tịch Nhan kinh ngạc!

“Thanh Phong.”

“Nàng…” Nhẹ nâng mắt, lướt qua vai Yến Hoằng Thiêm, nhìn thoáng qua Trác Tình đứng ở phía sau dường như rất ngoan ngoãn, Lâu Tịch Nhan cười khẽ đáp: “Tốt.”

Tốt? Lâu Tịch Nhan thế nhưng rất ít như vậy đánh giá nữ nhân: “Hưởng dụng chưa?”

Hưởng dụng!?

Nàng là cơm sườn sao? Hắn đem nữ nhân làm cái gì? Trác Tình đầu đầy hắc tuyến… Trác Tình buồn bực nhìn vẻ mặt hiện lên nụ cười của Lâu Tịch Nhan, cười một cái liền đau sốc hông, Lâu Tịch Nhan đè nén thấp ho khan: “Khụ khụ khụ…”

“Làm sao lại ho rồi!” Yến Hoàng Thiêm nhíu mi, vỗ nhẹ hắn lưng, nói: “Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ, nên có một chính thê, cũng là lưu lại hương hỏa cho Lâu gia các ngươi! Chuyện ngươi cùng Huyên nhi…”

Không đợi Yến Hoàng Thiêm nói xong, Lâu Tịch Nhan than nhẹ một tiếng, trả lời: “Thần này bộ dạng sống không bằng chết, ai theo ta đều là chịu khổ, chuyện chính thê trước cứ trì hoãn đi.”

Lâu Tịch Nhan chỉ là tùy ý nói một câu, nhưng dẫn tới Yến Hoàng Thiêm hơi giận: “Nói bậy bạ gì đó, Huyên nhi có thể theo ngươi là phúc khí của nó, ngươi nếu không thích Huyên nhi, thì chọn người khác.”

Không muốn tiếp tục nói chuyện này, Lâu Tịch Nhan mượn cớ chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Bắc Tề cùng Nỗ Lưỡng quốc quanh năm hỗn chiến, lần này Bắc Tề đến đi sứ Khung Nhạc, thần xem là tới cầu viện đi.”

“Đánh đánh! Bắc Tề muốn Khung Nhạc xuất thủ, cứ xem bọn hắn có nguyện ý trả giá hay không, chuyện này ngươi không cần lo.” Biết hắn không muốn nói đến hôn sự cùng Huyên nhi, Yến Hoàng Thêm cũng không ép hắn, trong thiên hạ ai hắn cũng đều có thể bức, duy độc Lâu Tịch Nhan là không được, vỗ nhẹ vai Lâu Tịch Nhan, hắn đứng dậy nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, đem thân thể dưỡng khỏe. Ta đi trước, mấy ngày nay không phải thượng triều.”

“Vâng.”

Yến Hoằng Thiêm đứng dậy đi tới trước bình phong, liền bỗng nhiên dừng lại cước bộ, hướng thị nữ trong góc phòng nhìn thoáng qua, bên người Tịch Nhan luôn luôn chỉ có Mặc Bạch, lúc nào có thêm một thị nữ? Nử tử vẫn cúi đầu xuống, Yến Hoàng Thiêm cũng không có nhìn kỹ nhẹ nhàng đẩy cửa.

Trác Tình thầm than, người này lực công kích thật sự mạnh mẽ (híc, cái này ta cũng k rõ lắm, chắc chỉ áp lực),hắn vừa chỉ quét mắt liếc nàng một cái, nàng đã cảm thấy được cặp con ngươi đen kia mang đến lệ khí. (tàn bạo)

Sau khi xác nhận Yến Hoằng Thiêm đã rời khỏi, Trác Tình lập tức buông khay trong tay, Lâu Tịch Nhan cho rằng nàng… ít nhất… sẽ hỏi một số chuyện, không nghĩ tới nàng chuyện gì cũng không hỏi, vội vã hướng ngoài cửa đi đến, Lâu Tịch Nhan vội la lên: “Cô đi đâu?”

Trác Tình cũng không quay đầu lại chỉ để lại một câu: “Tìm đồ ăn.”

Lâu Tịch Nhan sửng sốt, sau một lúc mới phục hồi tinh thần lại, dở khóc dở cười. Nàng vội vã như vậy, chính là vì đi tìm thức ăn?!

Sau khi Trác Tình ra ngoài, Cảnh Táp cầm trong tay một bức họa cuộn tròn, nhẹ nhàng đẩy cửa mà vào, đứng ở ngoài bình phong thấp giọng nói: “Chủ tử, tra được rồi.”

Thanh âm mang theo uể oải khẽ truyền đến từ nội thất (phòng trong): “Vào nói đi.”

Cảnh Táp tiến vào nội thật, vừa mở ra bức họa cuộn tròn, vừa nói: “Tỷ muội Thanh gia nổi danh từ lâu, kinh thành có không ít người cất dấu bức họa của các nàng, bức họa này là năm Hạo Nguyệt thi hội, Tam vị tiểu thư Thanh gia phú thi văn bát cổ* có người đã vẽ lại bức tranh này...” Trên bức họa, ba nữ tử đứng ở trước bàn kỷ trà, nữ tử áo lam một tay cầm quạt hương bồ, một tay nhẹ nhàng mài mực, tư thái mềm mại, dáng tươi cười lịch sự tao nhã, nữ tử ở giữa tử y nữ tử chính là đang đề bút viết cái gì, giữa đôi mắt tràn đầu tự tin, sau thân thể của nàng, có thể thấy một thân hình nhỏ nhắn lục y nữ tử tay cầm khăn lụa, bộ mặt cười khẽ, xinh đẹp mê người, ba người là ba loại phong tình không giống nhau, nhưng dung mạo đều như tiên tử, chỉ là một bức tranh, đã làm cho người ta dục bãi bất năng. (muốn thôi mà không được ~ ý muốn nhìn mãi)

(*Cuộc thi làm thơ viết văn vẽ tranh.)

Nhìn hình dáng, nữ tử ở giữa hẳn là Thanh Phong, trong bức tranh nàng thanh cao, khuôn mặt xinh đẹp. Trong hiện thực nàng kiệt ngạo bất tuân, lãnh ngạo tự kiềm chế, nhìn nữ tử cười như hoa, Lâu Tịch Nhan sắc mặt càng thấy băng lãnh, trầm tĩnh mang theo hàn ý hỏi: “Mặt của nàng là ai làm bị thương?”

Cảnh Táp cùng Mặc Bạch nhìn nhau, ở trong mắt đối phương nhìn thấy được một tia kinh ngạc, chủ tử luôn luôn hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, đêm nay tâm tình tựa như vô cùng kích động, trong lòng có chút hiểu rõ, Cảnh Táp cúi đầu, trả lời: “Là chính nàng ta. Tam tỷ muội Thanh gia không muốn làm lễ vật đưa đến Khung Nhạc, Hạo Nguyệt vương bắt phụ mẫu các nàng đem ra uy hiếp, không nghĩ tới thanh gia hai lão lại chết ở trong ngục, trước khi xuất phát, các nàng tự hủy dung nhan, còn từng thắt cổ tự vẫn, bất quá không thành công, được cứu xuống trực tiếp đưa vào Khung Nhạc.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.