Nhược Hạ ngồi trên taxi, nhìn ra ngoài cửa sổ trông thấy cánh đồng hoa cải trắng rợp trời, trải dài mênh mang trên con đường miền quê. Loài hoa dung dị ấy khiến cho tâm hồn cô phải ngất ngây nhận ra tiết trời đã sang thu.
Bạch Nhược Hạ ôm trên tay hai bó hoa cúc trắng bước đến đứng trước hai ngôi mộ liền kề nhau. Hình ảnh ba và mẹ cô trên mộ bia vẫn rất đẹp, rất trẻ, nụ cười rất hiền hòa khiến cô nhớ lại hình ảnh một gia đình đã từng rất hạnh phúc vào mười năm trước.
Chớp mắt đời người đã trôi qua...
Bạch Nhược Hạ bước đến đặt hoa xuống, cô đặt bàn tay thanh tú của mình lên tấm bia, khóe miệng cong lên.
Đứng bên cạnh mộ, cô im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng.
"Cha, mẹ! Con gái bất hiếu, không đến thăm cha mẹ thường xuyên" cô lặng người một lúc "Cha, mẹ! Dạo trước con đã gặp lại Thế Cảnh rồi, anh ấy cũng tha thứ cho con rồi. Anh ấy rất tốt với con... À, anh ấy đã cầu hôn con rồi, con sẽ theo anh ấy đến Lục Bắc, cha mẹ đã có thể yên tâm về con được rồi"
Từng thảm hoa trắng muốt, bồng bềnh như mây phủ lên một màu xanh mơn mởn của cỏ cây lay lay trong gió. Cơn gió heo may lả lướt mang theo hương hoa nhàn nhạt, dịu nhẹ khiến cho Bạch Nhược Hạ xốn xang mang trong mình một nỗi niềm.
Cô nhớ đã có lần, mẹ cô nói rất thích nơi này, chỉ muốn dừng chân nơi đây để sống trọn với mùa hoa cải trắng vào trời thu. Cuối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-niu-chat-tay-1-anh-ay-la-bep-truong-dai-nhan/1495023/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.