Khóe môi Thế Cảnh cong lên, xoay người lại ngồi nhìn cô, một tay để lên bàn, một tay đặt trên lưng ghế, anh cười mỉa mai cho câu hỏi thú vị của cô, anh hỏi với giọng điệu thiếu kiên nhẫn "Nếu không hiểu lầm chẳng lẽ cô muốn là sự thật sao?"
Bạch Nhược Hạ nắm chặt tay mình lại không dám mở miệng nói gì nữa. Khoảnh khắc ấy cô dường như đã không thở được. Cô ngước mắt nhìn vẻ mặt xa cách và lạnh lùng của Thế Cảnh, tim cô đau nhói.
Chứng kiến Thế Cảnh như thế này quả thật cô không quen. Trước đây cô luôn đáp trả lại anh một cách dễ dàng, dù là vô lí cũng thành có lí. Còn bây giờ, cô không thể nào đối phó nỗi. Những câu anh nói ra toàn là ẩn ý, là anh đang oán trách cô hay sao?
Thế Cảnh quay người lại, vẻ mặt bình thản, im lặng nhìn ra những chậu hoa đang lung lay nhè nhẹ ngoài sân vườn một lát rồi bất ngờ nói: "Cái bóng của cô quá lớn"
Bạch Nhược Hạ bất ngờ quay mặt lên nhìn, tim cô đập nhanh hơn, anh lại nói tiếp "Những cô gái tôi từng thử chấp nhận đều có chút gì đó rất giống cô, nhưng tôi không cách nào đáp trả lại tình cảm của bọn họ. Rất lâu sau này tôi mới hiểu ra, là do tôi tìm kiếm cô trong con người của bọn họ. Tôi không hiểu tại sao tình cảm của mình lại dành cho cô nhiều đến vậy. Tôi không có cách nào buông bỏ chứ không phải là không từng muốn buông" Thế Cảnh cười chua xót.
Tim Bạch Nhược Hạ đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-niu-chat-tay-1-anh-ay-la-bep-truong-dai-nhan/1495006/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.