Châu Thành vẫn là Thành phố yên tĩnh và cổ kính như thế, không hề có sự thay đổi nào trong khi ngoài kia, khắp nơi đang dần dần đổi mới. Nhưng chính vì không thay đổi, Thế Cảnh càng không dám trở về lại. Vì đây là nơi lưu giữ ký ức của anh qua từng con đường, từng ngõ ngách, lưu giữ một cách rất tốt, rất rõ nét khiến cho những người như Thế Cảnh phải trốn chạy.
Đi lanh quanh một đoạn lại vô tình dừng chân ở một công viên hoa gần trường đại học Châu Thành.
Nhìn các cặp đôi sinh viên ngồi đây cười nói làm anh có cảm giác vừa hân hoan vừa bồi hồi nhớ lại khi xưa, công viên này là nơi anh cùng cô đọc sách, cùng cô mỗi người một headphone nghe một bản nhạc.
Anh hơi chạnh lòng, khẽ nhếch môi cười.
Cứ tưởng sẽ thoải mái mà hít thở bầu không khí quen thuộc đã xa cách mười năm qua nhưng chưa gì tâm trạng tốt đã bị đánh mất.
Phía đối diện, đằng sau vòi phun nước kia chẳng phải là Bạch Nhược Hạ và Tạ Hoành, chồng cô ta hay sao?
Vừa trở về đã bắt anh phải chứng kiến cảnh này?
Thì ra bọn họ vẫn còn rất hạnh phúc bên nhau trong khi lời hứa năm xưa vẫn còn in đậm trong đầu anh, không thể chối bỏ thực tại nhưng cũng không cách nào gỡ bỏ.
Anh nhớ rất rõ, sau khi cùng xem một bộ phim tình cảm mà Bạch Nhược Hạ yêu thích xong, cô đa sầu sụt sùi mũi nói với anh rằng nếu sau này anh phụ cô, xin đừng để cô gặp lại. Cô không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-niu-chat-tay-1-anh-ay-la-bep-truong-dai-nhan/1495001/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.