Là anh thật ư? Anh luôn đi vào trong giấc mộng của em hằng đêm, một giấc mộng thật đẹp, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, chỉ còn mình em lạnh lẽo cô đơn với màn đêm. Một thực tại tàn nhẫn!
Bạch Nhược Hạ trong vô thức lắp bắp được vài chữ "Thế... Thế Cảnh"
Đã mười năm, mười năm rồi! Đây là lần đầu tiên gặp lại anh và cũng là lần đầu tiên em mở miệng gọi tên anh sau ngần ấy năm xa cách.
Em đã từng mơ về anh rất nhiều lần nhưng chưa lần nào dám gọi đến tên của anh, vì em biết, khi nhắc đến hai từ "Thế Cảnh" em sẽ không sao chịu nỗi sự dày vò đau đớn ấy, và đầu lưỡi cũng sẽ tê dại, không sao uốn lên để phát ra âm thanh tên anh.
Dù cho Bạch Nhược Hạ có thành tro bụi, anh cũng nhận ra, huống gì là người đang sừng sững đứng trước mặt anh chỉ thay đổi đôi chút về ngoại hình.
Nói thay đổi thì cô cũng không thay đổi mấy, chỉ là làn da đã hơi ngăm đen vì công việc phóng viên khiến cô phải đi ngoài trời suốt ngày, không còn trắng noãn như thời đi học. Mái tóc cũng đã cắt ngắn ngang mép tai, không còn dài mượt như xưa. Ăn mặc thì đã chững chạc nhưng vẫn ngờ nghệch, vụng về như ngày nào.
Nói cô trưởng thành thì không đúng, chỉ là tuổi nhiều hơn mà thôi. Cô vẫn rất trẻ con với đôi mắt kính giả cận của mình.
Nhớ năm xưa, khi Thế Cảnh nhìn thấy bộ dạng của cô, cứ nghĩ là cô rất chăm học, học đến nỗi đầu tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-niu-chat-tay-1-anh-ay-la-bep-truong-dai-nhan/1494999/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.