Chờ đến khi lỗ đít đã thích ứng hoàn toàn bốn ngón tay, y vội vàng rút ra, muốn thay thế bằng dương v*t mình.
"A... Ưm... A a..."
Lúc Tây Môn Khánh rút ngón tay ra, Võ Đại Lang vô thức dịch mông hùa theo ngón tay y một chút, Tây Môn Khánh cười nhẹ một tiếng: "Bé cưng, không cần gấp gáp, bây giờ tướng công lập tức đút ngươi ăn no."
Y vội vàng cởi quần áo vướng bận trên người, đĩnh thân một cái, dương v*t to lớn toàn bộ bị lỗ nhỏ mềm mại nuốt vào, bên trong vừa nóng vừa chặt lại vừa mềm, gắt gao mút liếm dương v*t y không chịu bỏ, giống như có hàng ngàn cái miệng ra sức hầu hạ, Tây Môn Khánh thoải mái muốn chết, phảng phất như muốn bay lên trời, không có cách nào kiềm chế được.
Tây Môn Khánh thì sướng rồi, nhưng Võ Đại Lang lại đau chịu không nổi, lỗ đít tuy đã quen thuộc với ngón tay, nhưng nếu so với dương v*t thì chẳng thấm vào đâu. dương v*t Tây Môn Khánh vừa to lại vừa cứng, khiến hắn đau đến chịu không được: "A! Đau quá! A... Rút ra đi... Cầu ngươi... Rút ra đi mà..."
Tây Môn Khánh thấy thế đau lòng muốn chết, vội vàng bế người dưới thân lên, dịu dàng liếm đi nước mắt ở khoé mắt hắn: "Ngoan, bảo bối, nhịn một chút, thực mau sẽ không đau nữa."
Y nhịn xuống dục vọng sắp đến bờ bùng nổ, chờ đến khi Võ Đại Lang hoàn toàn thích ứng mới chậm rãi đưa đẩy.
"A... A a... Chậm... Chậm một chút... Ta chịu không nổi..."
Tây Môn Khánh cũng nhịn đến khó chịu, dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-mon-khanh-va-vo-dai-lang/1084551/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.