Edit: H.
Lại nói ngày ấy Tây Môn Khánh từ tiệm thuốc hồi phủ, đột nhiên nổi hứng không ngồi kiệu mà chỉ đi bộ. Dọc đường đi thưởng thức quạt ngọc trong tay, một đôi mắt phượng lúc nào cũng quan sát cảnh trí trên đường. Ngày thường những phú thương giàu có ra cửa lúc nào mà chẳng ngồi kiệu, vì vậy bá tánh bình thường cũng chưa từng gặp qua chân dung của Tây Môn Khánh, chỉ thấy trên đường đi tới một công tử tuyệt sắc vô song, phong lưu phóng khoáng, nghị luận tất nhiên là không thể thiếu được. Thỉnh thoảng lại có nữ nhân xấu hổ che mặt đi qua, đôi mắt còn nhìn chằm chằm vào Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh mặt ngoài như cũ là công tử nho nhã hơi hơi mang theo mỉm cười, trong lòng lại là lạnh nhạt, tuy nói y phong lưu thành tánh, nhưng có thể bò lên trên giường y đều là mỹ nhân tuyệt sắc. Còn những dung chi tục phấn này vừa nhìn thôi đã thấy phiền chán rồi.
Đi đến thành đông liền thấy một đám đông quay chung quanh ầm ĩ không chịu nổi, nếu theo tính tình ngày thường y tất nhiên sẽ đi luôn mà không nhìn lại, nhưng ngày ấy hứng thú không tồi, vậy mà cũng chen vào đám người xem xét. Chỉ thấy một tráng hán vừa lùn lại vừa xấu bị người ném trên mặt đất, một người nam nhân khác một bên đánh một bên còn không ngừng dùng những từ ngữ thô tục mắng to hắn.
"Mẹ nó Võ Đại Lang, lão tử chỉ ăn không vài cái bánh của ngươi, giờ lại muốn bắt lão tử trả tiền! Mơ đi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-mon-khanh-va-vo-dai-lang/1084547/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.