Khó có được đêm trăng tròn, trong đêm yên tĩnh, Tây Môn Bất Hồi mang Phong Sơ Tuyết lên nóc nhà ngồi ngắm trăng.
“Thời điểm ngươi có một mình cũng sẽ leo lên nóc nhà người ta ngắm trăng sáng sao?” nàng ngồi ở bên cạnh hắn, không có phản đối hắn tiếp tục ôm nàng.
Dù sao, mùi hương trên người hắn cũng rất dễ ngửi, mà nàng cũng đã có thói quen được hắn ôm nàng.
“Tùy tình huống thôi!” lời nàng vừa nói ra khiến cho không khí lãng mạn bị bay biến sạch.
“Vậy là từng có!” Phong sơ Tuyết lập tức tò mò hỏi tới “Tình huống như thế nào ngươi lại một mình chạy đi ngắm trăng, có cảm thấy nhàm chán hay không, rất tịch mịch, còn là…”
Hắn nâng cằm nàng lên, trực tiếp hôn nàng chặn lại những lời nàng sắp nói.
Cô gái nhỏ này thật là!!! Không khí tốt đẹp như vậy bị nàng phá hỏng, lại còn có thể hỏi những vấn đề không có tình cảm chút nào, thật là phục nàng!
Một hồi lâu sau, nàng phì phò thở gấp đẩy hắn ra.
“hô hô! Muốn tắt thở ta rồi!” nàng vừa thở gấp vừa nói.
“Dùng mũi để thở!” hắn cười nhẹ nhìn nàng. Môi bị hắn hôn, nhưng hắn cũng không có hôn luôn mũi của nàng, cô gái nhỏ này chẳng lẽ đã quên mình còn có lỗ mũi sao???
“Ngươi cười ta, không có phong độ, quỷ xấu xa!” nàng dùng sức đập vào vai hắn, tỏ vẻ kháng nghị. “Hừ! ta không giống ngươi kinh nghiệm phong phú, ngươi dám chê ta, ta liền đi tìm người khác hôn!”
“Nàng dám!” hắn ôm lấy nàng thật chặt khiến cho nàng thở không nổi. “Môi của nàng là của ta, chỉ có ta có thể hôn!” hắn lại che môi nàng một lần nữa.
Nghe nói nàng muốn đi tìm nam nhân khác, ham muốn giữ lấy trong lòng hắn đột nhiên bành trướng thêm gấp trăm lần, nghĩ đến có người khác đụng vào nàng, ý niệm đẫm máu lập tức lan ra trong đầu hắn.
“Ưhm…” Thuận theo một lát, nàng bắt đầu đấm vai hắn, nụ hôn của hắn dần trở nên thô bạo.
“Nàng dám tìm người khác, ta nhất định sẽ xé người kia thành mảnh nhỏ!” hắn thấp giọng, hung tợn uy hiếp.
“Hừ!” nàng vặn lông mày, thanh âm buồn bực vang lên.
“Nghe được không?” hắn lại hung tợn gầm nhẹ một câu, nàng giật mình lúc này mới gật đầu một cái.
Ngón tay của hắn khẽ mơn trớn cánh môi nàng bị hôn sưng đỏ, ánh mắt thoáng qua thương tiếc: “Ta không cho nàng có ý niệm đi tìm người khác, nàng là của ta, có biết không?”
Nàng rũ mắt, biểu lộ có chút bất mãn, một hồi lâu sau nàng mới mở miệng.
“Vậy ngươi cũng là của ta sao?” mặc dù đối với giọng nói bá đạo của hắn nàng rất khó chịu, nhưng mà nếu hắn nghĩ muốn độc chiếm nàng, vậy hắn cũng chỉ có thể là của nàng, hai người đều không thể có thêm người khác.
“Ta nói rồi, phiền toái giống nhau ta sẽ không tìm thêm 1 cái nữa!”
“Ngươi còn nói ta phiền toái!” nàng nặng nề đập vào vai hắn.
“A!!!” hắn kêu lên, lần này nàng đánh thật đau.
“Ngươi mới là phiền toái, gian trá, lười biếng, tư tưởng xấu, lại thích khi dễ ta, ta chịu ở lại bên cạnh ngươi là ngươi nên cười trộm vui vẻ rồi, còn dám chê ta phiền toái!!!” hắn thật là không rõ ràng tình huống gì cả.
Biểu tình kháng nghị của nàng thật đáng yêu, làm cho hắn nghĩ muốn một ngụm nuốt nàng vào bụng. Tự chủ của hắn từ khi gặp gỡ nàng hình như một điểm hữu dụng cũng không có.
“Tuyết nhi!”
“Làm gì?” đột nhiên gọi nàng thân mật như vậy, hại lòng nàng nhảy lên một cái, tim đập loạn xạ.
“Nhà nàng ở nơi nào?” Hắn đột nhiên hỏi.
“Tại sao lại hỏi cái này?” nàng nghi ngờ hỏi ngược lại.
“Hỏi cho biết sau này tới nhà nàng cầu hôn!” hắn coi như chuyện đương nhiên mà nói.
“Cầu… cầu hôn?” nàng kinh ngạc thiếu chút nữa cà lăm nói.
“Nàng nha, ta ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn, chẳng lẽ nàng nghĩ không lấy ta sao?” hắn cười vẻ mặt đương nhiên nói.
Vấn đề là nàng không muốn gả cho hắn, nếu không nàng cần gì trốn nhà rời đi?
Nhưng mà cái này cũng không thể nói cho hắn biết.
“Nói mau, nhà nàng ở nơi nào?” hắn thúc giục.
“Ách…” nàng liều mạng suy nghĩ cách “Như vậy… không tốt lắm đâu? Nhà của ta… cũng không biết… ngươi đột nhiên…”
“Tuyết nhi!” hắn bình tĩnh cắt đứt lời nàng.
“Hả?” nàng chớp mắt nhìn hắn.
“Nàng biết không?” hắn nghiêm trọng nói “Thời điểm khi nàng không muốn nói thật, ánh mắt nàng sẽ đặc biệt linh hoạt, sống mũi sẽ nhíu lại, khi đó ta biết ngay là nàng đang nói dối, hoặc là đang tìm lý do thoái thác!”
“Thật?” nàng vội vã móc ra cái gương nhỏ. “Ta thật sự có loại tật xấu này?” hỏng bét hỏng bét, vậy về sau không phải là nàng ở trước mặt hắn sẽ không thể nói dối sao???
Không được không được, không được thật to, nàng như vậy thật sự là quá thua thiệt, không có sự gián trá của hắn đã thảm rồi, nếu như ngay cả một chút tâm sự cũng không giấu được thì không phải cả đời này nàng sẽ bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay sao???
Di? Cả đời? tại sao nàng lại có thể có loại ý niệm này?
“Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết?” hắn vẫy vẫy tay trước mặt nàng đang ngẩn người ra. Mặc dù nàng thông minh, nhưng bên trong thông minh của nàng lại hàm chứa một chút nho nhỏ mơ hồ, rất dễ dàng phân tâm, cũng dễ dàng quên mất chuyện chính yếu!
Chỉ là… trong mắt hắn đó lại là một khuyết điểm nhỏ rất đáng yêu, làm cho hắn càng muốn thương yêu, cưng chiều nàng.
“À? Cái gì?” nàng rốt cục cũng hồi thần.
Hắn che giấu một tiếng thở dài, cười chỉ vào bầu trời.
“Nhìn kia, trăng sáng đã dời về phía Tây rồi!”
Thật nha! Trăng đã chuyển dời vị trí rồi! mới vừa rồi còn ở hướng Đông, bây giờ đã nghiêng về phía Tây, nhưng ánh trăng vẫn như cũ mê hoặc lòng người, nàng nhất thời ngẩn người ra ngắm nhìn!!
“Nguyện cầu cho đôi ta luôn ở bên nhau, thuyền quyên chắp cánh!” hắn ôm lấy nàng ở trước người, thấp giọng nói ở bên tai nàng.
Đây là bày tỏ tình cảm, nàng hiểu được, bên tai đỏ lên, rũ mắt xuống thật thấp.
“Tiểu Tuyết, suy nghĩ thật kỹ lời ta!” hắn thấp giọng nói.
“Cái gì?”
“Ta muốn tới nhà nàng cầu hôn!”
Nàng im lặng “Ngươi thật nghiêm túc?”
“Ta sẽ không nói giỡn những chuyện như vậy!” hắn nâng mặt của nàng lên, xoay qua bên mình “Ta chỉ lựa chọn nữ nhân ta muốn, đảm đương thê tử của ta!”
Nhưng mà… còn vị hôn thê của ngươi thì làm sao bây giờ? Trong lòng nàng muốn thốt lên hỏi nhưng nàng kịp thời nhịn lại.
Hắn chọn nàng, rất tốt! nhưng mà như vậy thì vị hôn thê của hắn coi như đều là nàng, nhưng nếu hôm nay hắn thích không phải là nàng, mà là người khác thì sao? Nếu như nàng còn chưa có gả ra cửa đã bị từ hôn rồi thì chẳng phải là khóc chết rồi sao?
Làm sao bây giờ? Điều này cũng không đúng, kia cũng không đúng, cuối cùng nàng chỉ có thể buồn bã nhìn hắn.
“Bất Hồi…”
“Muốn nàng gả cho ta là chuyện rất khó khăn sao?” hắn buồn cười hỏi, nàng rốt cục là đang suy nghĩ cái gì?
“Ta…”
“Hư!” Bất Hồi đột nhiên ngăn chặn môi nàng, nàng lập tức im lặng.
“Đợi ở chỗ này, ta đi giải quyết bọn họ!”
“Ta với ngươi cùng đi!” nàng lập tức nói.
“Không cần, những người này không thể làm khó được ta, nàng cứ ở chỗ này xem cuộc vui là được rồi!” Tây Môn Bất Hồi đỡ nàng ngồi xuống vững vàng, sau đó lập tức nhảy xuống, rơi xuống đất không một tiếng động.
Muốn đặt mục tiêu trên người của hắn, những người này trong óc không có thứ gì sao? Muốn ám toán hắn, có thể dễ dàng như vậy sao?
Tây Môn Bất Hồi đi theo phía sau những người đó, một nhóm người chia ra hướng phòng hắn và phòng nàng đi tới, lấy binh khí cạy cửa phòng ra…
Phong Sơ Tuyết lo âu nhìn hắn, mặc dù nàng biết bản lĩnh của hắn thâm tàng bất lộ, nhưng trong lúc đánh nhau không khỏi có chuyện ngoài ý muốn, nàng vẫn là có chút lo lắng.
Trong phút chốc khi cửa phòng bị cạy ra, Tây Môn Bất Hồi lướt về phía trước, vung tay lên điểm huyệt mọi người, sau đó nhanh chóng di động thân mình giải quyết cả đám người ở trước cửa phòng nàng.
Phong Sơ Tuyết ở trên nóc nhà nhìn thấy tất cả thiếu chút nữa là bật cười, lần này nàng không cần phải lo lắng cho hắn nữa rồi! Nhưng mà nàng chỉ nhìn một màn trước mắt lại bỏ quên nguy cơ bên cạnh.
“Soạt soạt…”
Nghe tiếng động lạ, Phong Sơ Tuyết mới quay đầu lại là đã bị đập ngất đi. Tây Môn Bất Hồi vừa quay đầu lại là nhìn thấy ngay một cảnh này…
“Sơ Tuyết!” là điệu hổ ly sơn!!!
Tây Môn Bất Hồi lập tức xoay người, hướng về phía ba người che mặt đang khiêng Phong Sơ Tuyết chạy đi. Tây Môn Bất Hồi nhanh chóng đuổi theo, nhưng lại bị chậm một bước, ra khỏi khách sạn đã không còn nhìn thấy một bóng người nào.
“Sơ Tuyết!” Thật là ghê tởm! Tây Môn Bất Hồi nặng nề cắn răng một cái.
Hắn sơ suất quá, cư nhiên lại để cho Sơ Tuyết ở trước mặt hắn mà bị người bắt đi, theo trực giác hắn đã đoán được là ai đã bắt đi Phong Sơ Tuyết.
Thanh Thành lão tổ, mục tiêu của ngươi là ta sao? Nếu như vậy… hậu quả sẽ là phái Thanh Thành phải rước lấy nguy cơ diệt môn…
Tây Môn Bất Hồi trấn định lại tâm thần, xoay người trở về lại khách sạn.
Phía sau cổ rất đau…
Phong Sơ Tuyết chậm rãi tỉnh lại, phát hiện ra mình đang ở trong một căn nhà hoang đơn sơ, đôi tay bị trói sau lưng, nàng xoay người cố gắng ngồi dậy.
Theo ánh sáng ở bên trong nhà, thì xem ra trời đã sáng rồi.
Cửa lại đột nhiên được mở ra “Cô nương đã tỉnh rồi!” người đi vào cửa là môn chủ của phái Thanh Thành cùng các đệ tử của hắn.
“Đường đường là môn chủ một môn phái lại đi làm chuyện mánh khóe hạ lưu này, không biết sự kiện này nếu như truyền ra ngoài thì người trên giang hồ sẽ nói như thế nào?” nàng cười lành lạnh nói.
“Ngươi dám vô lễ với sư phụ của ta!” Cái tên Triệu Thành kia giơ tay muốn đánh nàng.
“Thành nhi, lui ra!” môn chủ của phái Thanh Thành kịp thời lên tiếng.
Triệu Thành không thể làm gì khác hơn là lui ra.
Thanh Thành lão tổ cẩn thận quan sát nàng.
“Là một nữ oa nhi rất xinh đẹp, khó trách Bạch Hổ đường chủ lại coi trọng ngươi như vậy!”
“Lão đầu tử, nói thẳng ra mục đích của ông đi!” cho dù bị trói, khí thế của Phong Sơ Tuyết vẫn rất mạnh mẽ, tuy rằng đang bị bắt nhưng mà nàng cũng không thèm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, bởi vì nàng tin tưởng nếu như nàng xảy ra chuyện gì thì Tây Môn Bất Hồi tuyệt đối sẽ không để những người này yên.
“Ngươi..” Triệu Thành lại muốn nổi giận, ánh mắt của Thanh Thành lão tổ lại khiến hắn lui ra, sau đó lại nhìn về phía nàng:
“Nữ oa nhi, ngươi rất có dũng khí!” hắn thật rất thưởng thức.
“Cũng không nhiều, dũng khí của ta chỉ vừa đủ so với ngươi dấu đầu rúc đuôi nhiều hơn một chút!” nàng cười giả lả đáp lại.
Vẻ mặt của Thanh Thành lão tổ trở nên rét lạnh. “Thái độ của ngươi như vậy, không sợ ta dưới cơn nóng giận se giết chết ngươi sao?”
“Ngươi là người thông minh, ta cũng không có ngu ngốc. Muốn mạng của ta, thì cũng sẽ không đặc biệt bắt ta tới đây. Nếu như phí hết tâm tư bắt ta, nói vậy ta đối với các ngươi cũng có giá trị lợi dụng. Trước khi giá trị lợi dụng của ta biến mất, ngươi sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc nhất thời tức giận đem ta giết chết!” nghĩ muốn hù dọa nàng, còn chưa đủ trình độ rồi!!!
“Ngươi rất thông minh.” Thanh Thành lão tổ cười.
“Bớt nói nhảm đi, nếu như muốn nói cho ta biết mục đích, cứ việc nói thẳng. Nếu không, bản cô nương cần nghỉ ngơi, các người có thể biến rồi!” nhìn thấy bọn họ, nàng liền nổi giận ở trong bụng.
“Ngươi là ai, có quan hệ gì với Bạch Hổ Đường chủ?” Thanh Thành lão tổ hỏi.
“Ta là ai sao phải nói cho ngươi?” nàng kiêu ngạo liếc hắn một cái, biểu đạt đầy đủ dáng vẻ không để đối phương vào mắt.
Thanh Thành lão tổ nén xuống sự tức giận của mình.
“Tiểu oa nhi, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bản lão tổ, tránh cho phải ăn nhiều đau khổ!”
“Ít uy hiếp ta đi! Ta ba tuổi đã biết sử dụng rồi, ngươi bắt ta tới cũng đã sớm biết ta có chỗ dùng, chẳng qua ta nói cho ngươi biết, đem chủ ý đánh trên người của ta thì phái Thanh Thành của ngươi đại khái cũng mau xong đời rồi!” Coi như Bất Hồi không làm, thì nàng trở về nói với cha, cha tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
“Giọng điệu thật là lớn!” Thanh Thành lão tổ cười nói “Ngươi thật sự cho là chỉ dựa vào một mình Bạch hổ đường chủ là có thể thắng nổi lão tổ sao?”
Phong Sơ Tuyết cũng cười đáp lại:
“Lão đầu tử, ngươi đã già rồi, đại khái là suy nghĩ không sâu. Ngươi quên Bạch Hổ đường chủ là thống lĩnh cả Bạch Hổ đường, mà Bạch Hổ đường là một phần của Vân Lưu Cung, ngươi cho rằng bằng mấy đồ tôn của ngươi có thể đối kháng lại cả Vân Lưu Cung sao? Thật là ngu ngốc!”
Lời của nàng nhắc nhở Thanh Thành lão tổ, khiến cho khuôn mặt lão biến sắc.
“Sư phụ, đừng nghe lời nàng, có nàng ở trong tay chúng ta, Bạch Hổ đường chủ tuyệt đối sẽ không dám vọng động!” Triệu Thành lập tức nói.
“Cái người này nửa đêm dám lẻn vào khuê phòng cô nương người ta, dâm tặc hái hoa, cư nhiên bây giờ còn có mặt mũi ở nơi này nói bậy, thật sự là một chút xấu hổ cũng không có!” nàng lắc đầu thở dài. “Có loại đồ đệ này có thể thấy được sư phụ cũng cao minh không tới đâu rồi!”
“Ngươi nói bậy!” Triệu thành mặt đỏ tới mang tai “Sư phụ, đừng nghe nàng nói bậy.”
Thanh Thành lão tổ liếc Triệu thành một cái, lại quay về phía Phong Sơ Tuyết: “Nữ oa nhi, có dám nói ra tên ngươi hay không?” cô gái này gan dạ sáng suốt hơn người, xuất thân tuyệt đối là không bình thường.
“Bản cô nương không có hứng thú nói cho ngươi biết!” hắn không xứng đáng biết tên của nàng.
“Nữ oa nhi, bản lão tổ thật thưởng thức ngươi, cũng không so đo với ngươi hôm nay nói bậy. nhưng nếu ngươi nghĩ còn muốn sống sót, tốt nhất là ngoan ngoãn đợi ở nơi này, không nên suy nghĩ vẫn vơ, nếu không đừng trách bản lão tổ ra tay không thương tình!” Thanh Thành lão tổ vung tay áo đi ta, đám đệ tử của hắn cũng theo đi ra ngoài, cửa phòng lần nữa bị khóa lại.
Thưởng thức? Phong Sơ Tuyết hướng về phía hắn le lưỡi, bị hắn thưởng thức là nàng xui xẻo.
“Triệu Thành, ngươi đi thông báo Thanh nhi, cũng đưa tin cho Bạch Hổ đường chủ, hẹn hắn buổi trưa ngày mai đến bìa rừng!” ngoài cửa, Thanh Thành lão tổ phân phó.
“Chí Nhi, Thắng Nhi, nha đầu bên trong không đơn giản, hai người các ngươi ở chỗ này cẩn thận trông chừng, ngàn vạn lần đừng để cho nàng chạy trốn!”
“Đồ nhi tuân mệnh!” hai người lập tức canh giữ cửa.
“Được rồi!” Thanh Thành lão tổ lúc này mới rời đi.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng đi xa, Phong Sơ Tuyết lúc này mới giãy giụa, sợi dây ghê tởm, làm gì lại trói chặt như vậy, hại tay của nàng đau muốn chết, còn giãy giụa không thoát.
Đôi tay bị trói phía sau lưng, tay không giãy thoát được, chân thì càng đừng nói tới, nhưng mà nàng không chịu nhận thua. Tỉnh táo lại, nàng phải cẩn thận suy nghĩ một chút,năm đó cha dạy nàng thuật cởi dây thừng là làm như thế nào? Như vậy… như vậy… như thế nào nha…
Loại chuyện nho nhỏ này nếu như có thể đánh bại nàng, nàng làm sao có thể còn mặt mũi trở về xưng là con gái của đệ nhất khéo tay trong thiên hạ, cần phải biết, khéo tay bậc nhất không những phải am hiểu chế tạo bất kỳ thứ tinh xảo gì, đồng thời đôi tay phải vận dụng được kỹ thuật, cũng không có ai có thể thắng qua được hắn!
Những người đó đại khái là nghĩ muốn ép Bất Hồi ra tay nên mới có thể bắt nàng. Thành thật mà nói, nàng cũng thật tò mò về bản lãnh của Bất Hồi, rốt cục là cao minh đến trình độ nào, nhưng như vậy cũng không có bày tỏ nàng sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này phối hợp với đám bất lương bại hoại kia.
Nàng không nghi ngờ Bất Hồi nhất định sẽ tới cứu nàng, nhưng mà nàng cũng không phải là cái loại nữ nhân ngốc khắp nơi cần người ta cứu, cho nên trước khi bọn họ đạt thành mục đích nàng phải trốn thoát!!!
Trong khách sạn, tai mắt của phái Thanh Thành không có giảm bớt, nhưng mà Vi Thanh lại không thấy đâu.
Giống như đang nhàn nhã uống trà, thật ra thì lực chú ý của Tây Môn Bất Hồi đã sớm khuếch tán ra bên ngoài khách sạn, có bao nhiêu người theo dõi hắn trong lòng hắn biết rất rõ.
Không vội đi tìm vị trí của Sơ Tuyết, Tây Môn Bất Hồi khẳng định mục tiêu của đối phương nhất định là hắn, cho nên hắn đợi.
Không làm cho hắn thất vọng, Triệu Thành từ cửa đi vào, nhìn qua trong khách sạn sau đó chậm rãi đi về phía hắn, ngồi xuống ở trước mặt hắn.
“Bạch Hổ đường chủ!”
“Các hạ tới để trả tiền nữa sao?” Tây Môn Bất Hồi cười cười đáp lại.
Triệu Thành cố nén giận “Lần này không thể so với lần trước, nếu như ngươi quý trọng sinh mệnh nữ nhân ngươi yêu mến thì tốt nhất là phải khách khí một chút!”
“Lấy người để uy hiếp, một chút bản lãnh thật sự cũng không có, gần đây tác phong làm việc của các môn phái trên giang hồ càng lúc càng bất lưu rồi. Ai… tiền đồ của giang hồ thật là tối tăm!!!”
“Ít lời đi, đây là thư khiêu chiến sư phụ muốn giao cho ngươi!” Triệu Thành ném ra một phong thư.
Tây Môn Bất Hồi nhún nhún vai, mở thư ra xem.
“Nếu như ngươi muốn mạng sống của cô nương kia, ngươi tốt nhất là làm theo giao ước.” Triệu Thành lên tiếng.
“Chuyển cáo lệnh sư, ta sẽ tới đúng giờ!” đường đường là người đứng đầu một phái, nhưng vì thanh danh không chừa một thủ đoạn nào, thật đáng buồn!!!
“Tốt nhất là như vậy, nếu không thì nàng…” Triệu Thành ác độc cười, hắn đã sớm thèm thuồng nàng…
Tây Môn Bất Hồi đột nhiên ra tay, trong nháy mắt Triệu Thành bị chế ngự, một nhánh đũa trúc đặt vào trên cổ của hắn, chỉ cần dùng sức một chút là hắn tuyệt đối sẽ thấy máu ngay.
“Ngươi, ngươi…” Tốc độ thật là nhanh.
“Đừng có động tới nàng, cũng đừng để cho ta nghe thấy những lời nói không sạch sẽ ở trong miệng ngươi, nếu không ta đảm bảo ngươi tuyệt đối sẽ không còn cơ hội lần thứ hai!” Giọng nói của Tây môn Bất Hồi bình thản, nhưng lại hù dọa khiến cho Triệu Thành toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Ta. . . . . . Ta hiểu rõ rồi. .” lực đạo của đũa trúc làm hắn đau đớn, nhưng lại không làm đổ máu. Triệu Thành trong chớp mắt nếm được cảm giác sợ hãi giữa sinh và tử.
“Cút!”
“Được, được!” Triệu Thành chật vật rời đi.
Cái tên Bạch Hổ đường chủ này.. thật là đáng sợ, ngay cả sư phụ cũng không có cách nào trong vòng một chiêu liền giải quyết hắn, huống chi là ra chiêu vô hình? Chọc tới hắn, sư huynh… có phần thắng sao?
Triệu Thành càng nghĩ càng kinh hãi, hiện tại hắn có phải là nên tìm đường đi trước hay không?
Ban đêm, Văn Chí cùng Hà Thắng phụng mệnh sư phụ đem cơm cho Phong Sơ Tuyết, trong lúc này nàng yêu cầu được đi nhà xí, kết quả ở trong nhà có cái bô, hại kế hoạch chạy ra ngoài của nàng bị phá hỏng, thật là ghê tởm!!!
Thanh Thành lão tổ không có quá khắt khe với nàng, bữa tối có cơm, có thịt, có canh, thật đúng là tù phạm sắp tử hình có được một bữa ăn cuối cùng, Sơ Tuyết lạnh lùng nhìn bữa ăn tối.
“Cô nương, cô có thể dùng bữa tối rồi.”
“Tay ta đang bị trói chặt, xin hỏi các ngươi ta ăn như thế nào?” Đôi tay bị trói ở phía sau, nàng còn tay đầu để gắp thức ăn đây.
“Cái này…” Hai người quay đầu nhìn nhau một cái.
“Tam sư huynh, ta nghĩ vị cô nương này trốn không thoát đâu, cởi trói cho nàng thôi!” Hà Thắng đề nghị.
“Được rồi!” Văn Chí suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Sợi dây trói Phong Sơ Tuyết nhanh chóng được cởi ra.
“Cô nương, cô có thể ăn rồi!” hai người ngồi xuống, nhìn chằm chằm nàng ăn cơm.
“Hai người các ngươi ngồi nhìn ta, ta làm sao ăn đây?” Phong Sơ Tuyết tức giận nói.
“Nếu như ngươi đói tự nhiên sẽ ăn được!” Văn Chí không có ý định buông lỏng nữa, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì không may thì hai huynh đệ bọn họ cho dù có mấy cái đầu cũng không đủ cho sư phụ hả giận.
Phong Sơ Tuyết bực mình bới một miếng cơm, nhìn hai người bọn họ một chút, lại nhìn về phía Hà Thắng.
“Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi tới đây một chút!”
“Ấy!” Hà Thắng vừa tính bước qua thì Văn Chí đã lập tức ngăn cản.
“Sư đệ, cẩn thận nàng ta thì hơn!”
“Không có gì đâu!” Hà Thắng ngơ ngác nhìn nàng, cô nương xinh đẹp như vậy sẽ không có gạt người đâu.
“Sư đệ, ngươi đơn thuần quá rồi!” Văn Chí lại quay đầu về phía nàng “Cô nương, cô tốt nhất là ăn bữa tối nhanh lên một chút, chúng ta không có thời gian hao phí với cô!”
Phong Sơ Tuyết không thèm để ý tới hắn, tiếp tục nhìn xem Hà Thắng.
“Tiểu ca, ta thật sự là có chuyện muốn nói cho ngươi biết, ngươi qua đây chút đi!”
Hà Thắng suy nghĩ nửa ngày, quyết định đi lại phía nàng xem thử.
“Sư đệ, không được!” Văn Chí lập tức bước lên trước, Phong Sơ Tuyết liền thừa cơ hội này vẩy thuốc mê về phía hắn. “Ngươi…:” Văn Chí lập tức ngã xuống.
Hà Thắng dừng chân lại.
“Sư huynh…”
“Yên tâm, ta chỉ là làm cho hắn mê man mà thôi, hắn không có sao đâu.” Phong Sơ Tuyết đảm bảo.
“Cô… cô muốn chạy trốn sao?”
“Nếu như là ngươi bị bắt, xin hỏi ngươi có phải hay không muốn chạy trốn?” Phong Sơ Tuyết tức giận hỏi lại.
“Hình như là có!” Hà Thắng suy nghĩ, gật đầu một cái.
“Nếu không phải là nhìn ngươi có vẻ đàng hoàng, không phải người có suy nghĩ xấu thì ta đã làm cho ngươi té xỉu giống như sư huynh ngươi rồi” Phong Sơ Tuyết liếc hắn một cái rồi nói tiếp: “Sư phụ ngươi không phải người tốt, ta xem ngươi nên rời đi sớm một chút, đừng có đi theo hắn nữa!”
“Nhưng mà ông ấy là sư phụ ta. . . . . .”
“Sư phụ ngươi làm xằng làm bậy, ngươi cũng muốn đi theo hắn làm chuyện xấu sao?” Phong Sơ Tuyết không hề nhẫn nại vừa nói vừa cởi sợi dây trói trên chân mình. “Nghe lời của ta, ngươi cũng thừa cơ hội này trốn đi thôi, nếu không ngày mai Bất Hồi tới thì ngươi nghĩ cũng đừng mong có cơ hội rồi!”
Làm chuyện xấu hình như là rất không nên, nhưng mà hắn không thể bỏ lại sư phụ hắn.
“Ta đi khuyên sư phụ ta.” Vừa nói hắn vừa muốn đi ra, Phong Sơ Tuyết lập tức cản lại.
“Trở lại đây! Ngươi nghĩ muốn hại ta sao?” “ta hỏi ngươi, ngươi còn có người nhà nào không?”
“Chỉ có sư phụ.” Hắn trả lời.
Vậy ngươi muốn tiếp tục ở lại thay sư phụ ngươi làm chuyện xấu hay là đi cùng với ta?” nàng lại hỏi.
“Ách…” hắn gãi gãi đầu, mặt không biết làm sao.
“Ta thấy ngươi đi theo ta là tốt lắm, người làm chuyện xấu sẽ không có kết quả tốt, ta nói Bất Hồi an bài công việc cho ngươi, ngươi có thể bắt đầu lại cuộc sống!” nàng quyết định nói.
“Được!” hắn nghĩ nghĩ, gật đầu một cái.
Thừa dịp trời tối, hai người mau chóng rời khỏi.