Sau khi dùng xong bữa cơm tây phong phú, Phù Tô chậm rãi buông dao nĩa, sau đó tao nhã cầm một chiếc khăn tay trắng lau miệng. Tiếp đó nam nhân trên người tràn đầy hơi thở quý tộc đứng lên chuẩn bị trở về phòng. Không ngờ…
“Thiếu gia, tôi…”
“Thím Tường, thím có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Nhìn người phụ nữ vẻ mặt nghiêm nghị buồn rầu đứng trước mặt, do dự muốn nói lại thôi, Phù Tô vốn chuẩn bị lên lầu không khỏi ngừng lại, xoay người nghi hoặc hỏi.
Thím Tường là người tử nhỏ đã chăm sóc anh lớn lên, nam nhân tự nhiên có cảm tình sâu đậm với người phụ nữ này, thím Tường tuy là người hầu Lăng gia nhưng vẫn luôn là một người mẹ hiền lành trong lòng Phù Tô. Bởi vậy lúc đối mặt với thím Tường, anh cũng kiên nhẫn cùng tôn kính hơn.
“Thiếu gia, thiếu niên mà ngài Đấu Hoàng mang về lần trước tỉnh lại chưa? Đã vài ngày rồi sao không thấy đứa nhỏ kia xuống ăn cơm?” Mỉm cười hiền lành, thím Tường cuối cùng vẫn hỏi. Dù sao đó cũng là chuyện của thiếu gia, bà không nên lắm miệng.
“Chưa. Thím Tưởng, cậu ta vẫn chưa tỉnh lại, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh. Tôi cũng không biết đến khi nào cậu ta mới có thể tỉnh lại.”
Thiếu niên thần bí như thần linh kia nếu thật sự là chủ nhân của hồng hoang cổ mộ, kia rốt cuộc đã ngủ say bao lâu? Hơn nữa còn tiếp tục ngủ bao lâu nữa?
“Vẫn chưa tỉnh? Như vậy sao được. Một người không ăn không uống lâu như vậy sao có thể chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-lam-yeu-ca/1349479/quyen-4-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.