🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ca ca…” Hình như bị tiếng kêu ai oán của nữ nhân điên cuồng kia dọa, Luyện Yêu bên người thiếu niên không khỏi hoảng sợ nhìn nữ nhân đang giãy dụa bị ách nô kìm chặt, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi.
An ủi xoa xoa đầu Luyện Yêu, Huân nhi giờ phút này đang chăm chú nhìn nữ nhân điên đang giãy dụa bên kia. Nhược phi, mẫu phi của bé, nữ nhân lạnh lùng ích kỷ từ khi sinh bé ra đã không hề quan tâm bé, chỉ xem bé là một thứ vũ khí để mình có thể xoay chuyển tình thế.
Có lẽ nhận ra hành cung này đột nhiên xuất hiện một mạt nhân khí, nữ nhân vừa nãy còn điên cuồng giãy dụa đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn về phía thiếu niên. Mà mấy ách nô nãy giờ đang bận rộn kìm chặt Nhược nhi hiển nhiên cũng thấy tuyệt mỹ thiếu niên đến.
“Hoàng nhi!” Nháy mắt nhìn đến thiếu niên, Nhược phi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng, thừa dịp đám ách nô cao lớn thất thần đột ngột giãy ra, vọt mạnh về phía thiếu niên.
Huân nhi cũng không tránh né, biểu tình vẫn thờ ơ như cũ, vì thế lúc Nhược phi chạy tới trước mặt túm chặt lấy hai vai thiếu niên, ánh mắt Huân nhi ngay cả chút gợn sóng cũng không có. Thế nhưng Nhược phi lại giống như thanh tỉnh, vui sướng nhìn thiếu niên tinh tế trước mặt, trong mắt không khỏi lóe sáng quang mang sắc bén.
“Hoàng nhi, ta là mẫu phi a! Ngươi tới thăm mẫu phi sao? Ngươi tới đón mẫu phi trở về đúng không?”
“Mẫu phi?” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng tràn đầy châm chọc, ánh mắt thiếu niên không khỏi phủ đầy chán ghét.
Mẫu phi? Nữ nhân này cũng xứng đáng làm mẫu phi của bé sao. Tuy nàng sinh bé ra nhưng chưa từng xem bé là nhi tử, thậm chí còn chán ghét bé xuất hiện trước mặt nàng. Nếu không phải bé là đứa nhỏ của phụ hoàng, là hoàng tử Tây Lam quốc, là công cụ để nàng ta rời khỏi lãnh cung thì nữ nhân này sao lại lưu bé lại.
Huống chi, trong lòng Huân nhi, người mà duy nhất mà bé thừa nhận là mẫu thân chỉ có mình Dạ Cơ mà thôi. Cho dù đời này nữ nhân mang thai mười tháng sinh bé ra là một người khác.
Không nghe thấy đạm mạc cùng lạnh lùng trong giọng thiếu niên, Nhược phi vẫn đắm chìm trong ảo tưởng của mình như cũ.
“Hoàng nhi, ngươi tới đón mẫu phi đúng không? Là bệ hạ bảo ngươi tới đón ta? Ta biết mà, hoàng thượng nhất định sẽ đón ta về, hoàng thượng nhất định yêu ta, y nhất định yêu ta, ta biết mà. Cho nên, ta vẫn ngoan ngoãn ở đây chờ ngày hoàng thượng đón ta về. Ngoan ngoãn chờ hoàng thượng tới đón ta về…”
Nói tới đây, âm thanh vốn khe khẽ của nữ nhân lại đột nhiên cất cao, tràn ngập điên cuồng cùng tuyệt lệ làm người ta e sợ.
“Bản cung sẽ là nữ nhân cao quý xinh đẹp nhất Thương Lam đại lục! Ha ha ha, bản cung sẽ là nữ nhân có thân phận tôn quý nhất Thương Lam đại lục, bản cung là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của Tây Lam quốc! Đến lúc đó, xem ai còn dám cười nhạo sau lưng bản cung, xem ai còn dám leo lên đầu ta tranh đoạt hoàng thượng. Hoàng thượng là của ta, đám nữ nhân ti tiện trong hậu cung đừng hòng giành với ta. Chờ ta thành hoàng hậu Tây Lam, người ta không buông tha đầu tiên chính là đám nữ nhân trong hậu cung, xem các nàng còn dám mê hoặc hoàng thượng nữa hay không. Nhất là con tiện nhân Viện phi, bản cung sẽ cho nó chết không tử tế… chết không tử tế… ha ha ha… chờ bản cung trở về, đầu tiên sẽ rạch mười tám dao lên mặt con tiện nhân Viện phi kia, xem nó còn dùng cái gì để dụ hoàng thượng. Sau đó dùng châm đâm vào mười ngón tay, rút móng tay nàng ta, để nàng ta nếm thử cảm giác đau đớn thống khổ không sao kể siết. Cuối cùng, bảo người chặt đứt tay chân, khoét tai, móc mắt, cắt lưỡi, cắt mũi, cho nàng ta thành nhân trệ, xem nàng ta còn dám chạy đến trước mặt bản cung diễu võ dương oai nữa hay không. Oa ha ha ha…”
Âm thanh the thé làm màng tai Huân nhi cảm thấy đau đớn, bờ vai cơ hồ bị mười đầu móng tay nữ nhân bấu sâu vào da thịt non mềm. Mà Huân nhi chỉ hờ hững nhìn nữ nhân điên cuồng trước mắt, hàng mi tú lệ không khỏi khó chịu khẽ nhăn, ánh mắt nhìn về phía nàng không hề che dấu lạnh lùng.
“Buông tay!”
Thật là nữ nhân đáng thương a! Chín năm cơ hồ bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài đã bức điên thần kinh mảnh khảnh của nữ nhân này. Vô luận trước kia nàng điên thật hay giả vờ, hiện giờ đã không còn quan trọng nữa.
Nhược phi không nhìn tới sắc mặt lạnh như băng của Huân nhi, vẫn không ngừng lải nhải, giống như đã lâu không có người trò chuyện nên đặc biệt hưng phấn, giọng nói đầy nôn nóng cùng chờ mong.
“Hoàng nhi, mau dẫn ta đi, bản cung không cần ở nơi này. Nơi này không phải chỗ cho người ở. Không có cung nữ hầu hạ bản cung tắm rửa trang điểm cũng thôi đi, cũng không có nội thị hầu hạ bản cung dùng cơm, thậm chí cũng không có ai nói chuyện với ta. Ngay cả đám cung nhân ác nô ti tiện này cũng dám mặc kệ mệnh lệnh của bản cung, thế nhưng dám can đảm nhốt ban cung ở đây, không cho ta ra ngoài. Bọn chúng phản cả rồi, chờ bản cung trở lại hoàng cung, nhất định phải nói hoàng thượng trị tội bọn chúng thật nặng, xem bọn chúng còn dám không để ý tới bản cung nữa không. Thấy bản cung thất thế liền khi dễ sao? Bản cung đã vì hoàng thượng sinh hạ một hoàng tử a.”
Nhìn nữ nhân vẫn càn rỡ sai khiến người khác như cũ, không hề nhận ra tình cảnh cùng bộ dáng chua ngoa của mình lúc này, trong mắt Huân nhi lại càng lạnh lùng cùng thất vọng.
Còn tưởng nữ nhân này sống ở đây chín năm đã thay đổi một chút, không ngờ vẫn là bộ dáng làm người ta chán ghét như cũ. Nàng, có điểm nào giống một người mẫu thân ôn nhu từ cái cơ chứ, tất cả chỉ vì quyền lợi cùng địa vị của nàng mà thôi. Cho dù hiện giờ đã phát điên nhưng cũng không quên những thứ xa hoa mình từng có.
Không có hứng thú tiếp tục dây dưa với nữ nhân này, Huân nhi hất văng hai bàn tay đang bấu trên vai mình, muốn xoay người rời đi. Nhưng không đợi Huân nhi dời bước, nữ nhân kia hệt như muốn níu kéo cọng rơm cứu mạng mà túm chặt hoa phục thiếu niên, gào thét: “Hoán nhi, Hoán nhi, con nha đầu chết tiệt kia đi đâu rồi, còn không mau chỉnh trang lại trang phục cho bản cung, bản cung phải phong phong quang quang hồi cung, bản cung sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ. Bản cung phải trở thành mẫu nghi thiên hạ, mẫu nghi thiên hạ…”
Phất tay áo gạt phăng bàn tay hung ác của nữ nhân, Huân nhi nghe thấy hai chữ ‘Hoán nhi’ từ miệng nàng thì khẽ nhíu mày. Lúc này, đám ách nô cũng phản ứng lại, lập tức kéo nữ nhân sau đó đè lại nàng đang điên cuồng giãy dụa.
“Yêu nhi, chúng ta trở về thôi!” Không liếc mắt nhìn tới nữ nhân điên cuồng kia nữa, thiếu niên nắm tay hài đồng có vẻ hoảng sợ bên người rời đi.
“Hảo, ca ca!”
Ngoan ngoãn đáp một tiếng, Luyện Yêu đuổi kịp cước bộ thiếu niên, không hề dừng lại chút nào. Mà thẳng đến lúc đã rời khỏi hành cung hoang vu một khoảng khá xa, Luyện Yêu đột nhiên quay đầu nhìn lại tòa cung điện xa xa càng lúc càng mơ hồ trong tầm mắt, trong lòng vẫn còn sợ hãi như cũ.
“Ca ca, nữ nhân kia là ai, thật đáng sợ, Luyện Yêu không thích nàng.”
“Đó là mẫu phi của ta!” Tiếng thở dài theo làn gió Tây Ẩn sơn bay ngày càng xa, như có như không, cuối cùng quay về yên lặng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.