🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Là ngươi!”
Nhìn hắc y nam tử bước ra từ sau gốc cổ thụ, Huân nhi không khỏi có chút kinh ngạc. Nam nhân này, bé đã gặp qua, chính là ngày phụ hoàng mang bé từ Phong phủ ra ngoài dạo chơi, lúc ở chợ đêm đã vô tình nhìn thấy.
Đồng dạng là hắc y cổ xưa chưa từng gặp qua, đồng dạng là biểu tình tràn đầy phức tạp cùng kích động khi nhìn thấy mặt mình, là một nam tử bé không biết nhưng lại giống như có quen biết với bé. Huân nhi cẩn thận đánh giá nam nhân cách đó không xa, hàng mi thanh tú không khỏi nhíu lại.
Từ lúc nam tử hắc y này hiện thân thì tâm tình Huân nhi có chút không yên, dường như có chuyện gì đó sắp sửa phát sinh làm thiếu niên thân thể non nớt, bề ngoài thoạt nhìn vô cùng yếu đuối kia có chút bực bội.
Không hiểu sao, người xa lạ đột nhiên xuất hiện này làm Huân nhi không khỏi có chút bài xích. Giống như cuộc sống bình ổn của mình cùng phụ hoàng từ nay về sau sẽ bị quấy rầy.
Người này là ai? Bất quá nếu lén lút nghe mình cùng Lạc Nhật nói chuyện, hẳn không phải người tốt lành gì đi?
Ánh mắt lãnh liệt lẳng lặng nhìn hắc y nam tử trước mắt, trên mặt Huân nhi tuy tỏ ra lạnh nhạt, nhưng mà nội tâm thiếu niên không khỏi âm thầm đề phòng. Nhưng ngay sau đó, tuyệt mỹ thiếu niên quả thực không khỏi có chút mờ mịt không hiểu gì cả.
Chỉ thấy nam tử hành tung rất khả nghi kia đi tới trước mặt Huân nhi, sau đó thế như quỳ một gối, tay nâng lên đặt ở ngực mình, vẻ mặt nghiêm trang nói.
“Điện hạ, ta tới đón ngươi.”
Hắn nói gì? Nhìn hắc y nam tử xa lạ trước mắt, Huân nhi nghi hoặc chăm chú nhìn đối phương. Tới đón ta? Đi nơi nào?
“Ngươi là ai?”
Hắn không phải người phụ hoàng phái tới! Vậy càng không có khả năng là thị vệ đón mình hồi cung. Huống chi, phụ hoàng cũng không nói sẽ phái người tới đón mình rời khỏi Tây Diệp La học viện. Kia hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện rốt cuộc có mục đích gì? Huân nhi nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, ngẩng mặt kích động nhìn mình, không khỏi trầm giọng hỏi.
“Già Lâu La điện hạ, thần là Cốc Kiến, là thị vệ trưởng từng phụng dưỡng điện hạ, hiện tại là một trong bát tế của Ma tộc.” Ngẩng đầu, lúc nam tử Cốc Kiến kia báo ra tên của mình, trên mặt rõ ràng có chờ mong rất lớn.
Chờ ming vị đế vương tương lai của Ma tộc mà hắn từng toàn tâm toàn ý phụng dưỡng hồi tưởng lại gì đó, cho dù chỉ là một chút. Một chút là đủ rồi, chỉ cần nhớ lại một chút thì có thể thuyết minh điện hạ hắn kính yêu đã chậm rãi thức tỉnh, hồi phục lại vị Ma thần cường đại trước kia trong lòng Cốc Kiến.
“Già Lâu La? Ngươi bảo ta là Già Lâu La?”
Âm thanh thanh linh có chút mờ ảo phun ra, làm người ta không hiểu sao có cảm giác hoảng hốt, giống như thiếu niên trước mắt bất lúc nào cũng có thể biến mất, cảm giác hoàn toàn không có thực.
Lúc nghe thấy nam nhân kia nói ra ba chữ ‘Già Lâu La’, vẻ mặt thiếu niên không khỏi trở nên mê mang, giống như đột nhiên chìm vào một mảnh sương mù không tìm ra phương hướng.
Già Lâu La là ai? Vì sao bé cảm thấy quen thuộc như vậy, đó có phải tuyệt mỹ thiếu niên từng xuất hiện trong giấc mộng của mình không, người kia mờ ảo không thể nhìn thấy diện mạo, chỉ thấy rõ một dòng vong xuyên tràn ngập ai oán bi thương.
“Điện hạ, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại a…” Lạc Nhật bị thiếu niên mảnh khảnh bảo hộ sau lưng, tự nhiên không nhìn thấy biểu tình trên mặt Huân nhi. Nhưng theo hơi thở tràn ngập mơ màng đột nhiên tản mát ra từ người thiếu niên, không khỏi làm Lạc Nhật cảm giác không thích hợp.
“Ngươi đã làm gì điện hạ?” Lạc Nhật trợn mắt nhìn về phía hắc y nam tử đang quỳ một gối trên mặt đất.
Về phần Ma tộc nam tử nó khi nãy, Lạc Nhật căn bản không tin. Bởi vì, Ma tộc đã sớm biến mất vài vạn năm trước.
Hiện giờ đột nhiên nhảy ra một nam nhân căn bản không có gì khác biệt với người bình thường, muốn người đơn bào như Lạc Nhật tin tưởng, trừ phi… đối phương có thể chứng minh…
“Già Lâu La điện hạ, ngươi là Hoàng thái tử Ma tộc, là vương giả cường đại tương lai sẽ kế thừa đế vị Ma tộc. Hiện giờ, thần rốt cuộc cũng tìm được điện hạ. Già Lâu La điện hạ, thỉnh cùng Cốc Kiến quay về ma giới đi. Vương đang chờ điện hạ trở về.”
Nhìn thiếu niên yêu dị tuyệt mỹ vẫn xinh đẹp mị hoặc hệt như hoàng tử ma tộc vạn năm trước tựa hồ thoáng có chút dao động, Cốc Kiến không khỏi kích động nói.
Nhưng mà, nhưng mà cũng chính những lời này làm Huân nhi trong nháy mắt tỉnh táo lại. Đúng vậy, phụ hoàng, phụ hoàng có phải đã quay về Tê Hoàng uyển rồi không? Không thấy mình ở đó có phải phụ hoàng sẽ lập tức đến tìm Huân nhi? Phụ hoàng…
“Già Lâu La điện hạ?”
“Ta không phải Già Lâu La, cũng không có khả năng là hoàng thái tử Ma tộc. Ta là đứa nhỏ của phụ hoàng, là hoàng tử của phụ hoàng. Ngươi tìm lầm người rồi.” Huân nhi mới không phải hoàng tử Ma tộc, Huân nhi cũng không muốn đi Ma giới, Huân nhi chỉ cần vĩnh viễn ở cùng một chỗ với phụ hoàng.
“Già Lâu La điện hạ!” Cốc Kiến khiếp sợ cùng bi thương, khó tin nhìn tuyệt mỹ thiếu niên tỏ ra hờ hững trước mặt, không khỏi kinh hoảng.
“Già Lâu La điện hạ, ngươi chính là hoàng tử cao quý của Vương, là ma thần mà tất cả thần dân Ma tộc đều mong chờ trở về, há có thể để đám nhân loại hẹn mọn này tiếp cận! Huống chi, người kia mặt dù là đế vương nhân loại nhưng Cốc Kiến lại cảm giác được hơi thở đáng ghét của Thần tộc trên người y. Già Lâu La điện hạ, thân phận cao quý như ngài sao có thể để đám Thần tộc ti tiện không hảo tâm kia tới gần?”
Cốc Kiến không khỏi lộ ra biểu tình chán ghét cùng tàn nhẫn, nhất là lúc nói tới Thần tộc.
Lúc trước, nếu không phải vì nam nhân Thần tộc kia, Già Lâu La điện hạ sao có thể ngã xuống, bệ hạ cũng không ngủ say vạn năm không tỉnh. Nếu không…
Từ đêm đó theo hơi thở điện hạ tìm tới, kết quả lại phát hiện bên người điện hạ thế nhưng lại có một kẻ tản mát ra hơi thở cường đại của Thần tộc, Cốc Kiến tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại.
Tiến vào Tây Diệp La học viện, chủ ý ban đầu là thừa dịp Thần tộc kia không ở sẽ đem điện hạ về Ma giới. Nhưng nào ngờ, nam nhân kia thế nhưng lúc nào cũng đi theo bên cạnh điện hạ, làm Cốc Kiến không hề có cơ hội xuống tay.
Cho nên, Cốc Kiến thực chán ghét Thần tộc.
Mà hiện tại, thật vất vả mới có cơ hội một mình gặp mặt điện hạ, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Về phần nhân loại nhỏ bé bên cạnh điện hạ đã bị vị bát tế Ma tộc trực tiếp bỏ qua. Bởi vì Lạc Nhật thật sự quá yếu, không hề có chút cảm giác tồn tại trong mắt Cốc Kiến. (Lạc Nhật chui vào góc vẽ vòng tròn. Ta không có chút tồn tại nào sao? Ô ô… khóc ròng…)
“Già Lâu La điện hạ, cùng Cốc Kiến trở về Ma tộc đi.”
“Câm miệng. Phụ hoàng há có thể để ngươi nói bừa bãi!” Trên mặt Huân nhi tràn ngập bất mãn cùng lạnh lùng, ánh mắt nhìn Cốc Kiến lại toát ra ngọn lửa phẫn nộ. Phụ hoàng trong lòng Huân nhi là vị thần cao lớn không thể xâm phạm, không có ai có thể vũ nhục phụ hoàng của bé.
“Điện hạ…” Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên đột nhiên phẫn nộ, Cốc Kiến không khỏi có chút ngây ngốc. Nhưng ngay sau đó trong ánh mắt nam nhân lại tràn ngập kiên định, giống như đã hạ quyết định nào đó, vẻ mặt nhất quyết không chùn bước.
“Điện hạ, ngươi bây giờ vẫn chưa thức tỉnh, vì thế thần nói gì ngươi cũng không tin tưởng. Bất quá, chỉ cần trở lại Ma tộc, thần tin tưởng Vương nhất định có biện pháp làm điện hạ một lần nữa nhớ lại thân phận của chính mình. Vì thế, điện hạ, thỉnh tha thứ thần thất lễ.”
Cốc Kiến tuyệt đối không để điện hạ tiếp tục ở cùng người Thần tộc. Bằng không, ai biết bi kịch vạn năm trước có tái diễn hay không? Chủ tử hắn phụng dưỡng lại vứt bỏ Ma tộc không để ý hay không?
Nếu đã quyết tâm thì Cốc Kiến cũng không cố kỵ nữa.
Từ trên mặt đất đứng lên, nam tử ma tộc biểu tình ngưng trọng chăm chú nhìn tuyệt mỹ thiếu niên khi nghe hắn nói xong thì tràn ngập đề phòng ở trước mắt.
“Ngươi muốn làm gì?” Hàng mày Huân nhi không khỏi nhíu chặt, ánh mắt tràn ngập đề phòng nhìn nam tử ma tộc đột nhiên làm bé có cảm giác uy hiếp.
“Xiềng xích giam cầm!” Cốc Kiến cũng không trả lời thiếu niên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Vì thế, Huân nhi đang đề phòng không biết Ma tộc kia định làm gì thì chỉ thấy toàn thân nam nhân đột nhiên hiện lên một quần sáng đen quỷ dị, sau đó nơi bé đang đứng đột nhiên xuất hiện rất nhiều xiềng xích, lúc Huân nhi còn chưa kịp tránh đi đã quấn chặt trên thắt lưng cùng cổ tay cổ chân, treo thiếu niên lên giữa không trung.
Mà Lạc Nhật đứng phía sau Huân nhi hiển nhiên cũng không may mắn trốn thoát, bị một đám xiềng xích không biết từ đâu xuất hiện trói chặt. Bất quá, so với xích trên người Huân nhi, sợi đang trói Lạc Nhật có vẻ mảnh hơn không ít.
“Này… là cái gì?” Huân nhi cúi đầu nhìn xiềng xích quấn quanh cơ thể mà mình không thể đánh gãy, phát hiện nó thế nhưng là sợi xích màu ngân bạch rất tinh xảo. Tuy thoạt nhìn chỉ dày cỡ ngón tay nhưng lại dị thường bền vững, vô luận bé làm cách nào cũng không dao động.
“Đó là vũ khí của ta, xiềng xích giam cầm. Là một trong mười đại binh khí Ma giới. Chỉ cần bị nó quấn chặt, cho dù là kẻ lợi hại thế nào cũng đừng mơ tưởng thoát khỏi nó trong nửa khắc. Huống chi, điện hạ hiện giờ vẫn còn chưa khôi phục thực lực vốn có thì càng không có khả năng giãy dụa. Vì thế, điện hạ, xin hãy cùng thần quay về ma giới đi.”
Nhìn tuyệt mỹ thiếu niên bị khóa giữa không trung vẫn như cũ không có chút nguyện ý cùng mình quay về ma giới, Cốc Kiến chỉ có thể thầm xin lỗi.
Điện hạ, xin hãy tha thứ thần thất lễ, Vương muốn gặp điện hạ. Hơn nữa chỉ cần về ma giới, Già Lâu La điện hạ sẽ thức tỉnh, đến lúc đó điện hạ sẽ quên hết những chuyện ở nhân giới.
“Ta sẽ không đi ma giới, buông.” Dốc sức giãy dụa, Huân nhi không khỏi cảm thấy lo lắng. Bé tuyệt đối không cần bị mang tới ma giới, tuyệt đối không cần tách ra khỏi phụ hoàng.
Nhưng mặc cho thiếu niên cố sức thế nào, xiềng xích quấn trên người vẫn bất động, như cũ quấn lấy thắt lưng thiếu niên.
“Huân điện hạ! Ngươi làm gì đó, mau buông điện hạ ra!” Lạc Nhật tuy cũng bị xiềng xích quấn chặt, nhưng nhìn thiếu niên tuyệt mỹ yêu dị bị giam cầm giữa không trung, quả thực hắn không khỏi dị thường lo lắng.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hắc y nhân kia thế nhưng thật sự là ma tộc đã biến mất, hắn ta muốn làm gì điện hạ?
Tuy đối với lời nói hoàng thái tử điện hạ gì đó của nam nhân kia với thiếu niên trước mắt, Lạc Nhật vẫn có chút không hiểu. Huân điện hạ là hoàng tử được sủng ái nhất Tây Lam, sao lại có quan hệ với hoàng thái tử ma tộc?
Bất quá hiện tại không phải lúc nghĩ vấn đề này. Nhìn xiềng xích quấn trên người tuyệt mỹ hoàng tử, Lạc Nhật không khỏi bắt đầu lo lắng kêu gọi Mạc Tà trong cơ thể. Nhưng mặc cho thiếu niên gọi thế nào, Mạc Tà vẫn không có chút phản ứng nào.
“Kiếm Mạc Tà đang ngủ say trong cơ thể ngươi, đợi đến ngày nào đó nó thức tỉnh, Mạc Tà ngươi sẽ nhớ lại hết thảy mọi thứ về chúng ta.”
Nghĩ đến nam nhân tuấn mỹ mặc dù bộ dáng có chút thô bạo cuồng dại kia lại cười đến hạnh phúc nhìn mình, nội tâm Lạc Nhật không khỏi ngũ vị tạp trần. Nhưng hiện tại, thiếu niên không khỏi muốn hung hăng cắn đối phương một ngụm.
Ô ô… Kiền Tương, mau tới cứu mạng a!
Giờ phút này, Lạc Nhật mới phát hiện, nam nhân đột nhiên xông vào sinh mệnh mình, đối với mình là cỡ nào ỷ lại cùng quyến luyến a.
Mà lúc này, Huân nhi bị trói buộc cũng cảm giác máu đang sôi trào, đó là dấu hiệu khát máu.
“Ta ~ nói ~ lại ~ một ~ lần ~ nữa, mau ~ thả ~ ta ~ ra ~~”
Ánh mắt Huân nhi đột nhiên trở nên sâu thẳm như hồ sâu, bên trong không hề có chút tình cảm dao động, bị ánh mắt lãnh liệt băng hàn như vậy nhìn chằm chằm, vị ma tộc cường giả này không khỏi cảm thấy sợ hãi. Nhưng, lúc ánh mắt dừng lại trên xiềng xích đang giam cầm thiếu niên, Cốc Kiến không khỏi nghi hoặc bản thân có phải quá nhạy cảm hay không?
Chỉ bằng điện hạ với thân thể nhân loại hiện giờ, sao có thể thoát khỏi trói buộc? Vẫn là nhanh chóng mang điện hạ về Ma tộc thôi, bằng không lát nữa Thần tộc kia tìm tới, mình lại không có khả năng mang điện hạ đi.
Vì thế, chỉ thấy hai tay Cốc Kiến vẽ thành một đồ án cổ xưa vô cùng phức tạp, sau đó chỉ thấy một trận hắc quang u ám hiện lên, trước mắt Huân nhi xuất hiện một cánh cửa tràn ngập hơi thở hắc ám cùng ma khí mãnh liệt.
Huân nhi biết, oán khí cùng ma khí mãnh liệt này không phải bản thân nó tồn tại mà xuyên thấu qua cánh cửa kia, từ một nơi khác truyền tới. Cánh cửa này, thông tới nơi nào đó.
“Cánh cửa này tương đương với thông đạo không gian, có thể lập tức rời khỏi Tây Lam tới một chỗ khác. Nhưng, nơi nó thông tới không phải ma giới mà là luyện ngục huyết trì ở bộ tộc Đế Luyện. Đợi đến địa cung, điện hạ, chúng ta có thể thông qua luyện ngục huyết trì trở về ma giới.”
Không gian giữa ma giới cùng nhân giới được che đậy quá kín, nếu không phải mười năm trước, có người xuyên qua luyện lục huyết trì hiến tế, nhờ đó mà mở ra một góc thông tới ma giới, hôm nay hắn căn bản cũng không có khả năng xuất hiện ở đây.
Mà oán khí cùng ma khí xuyên qua cánh cửa này truyền tới chính là hơi thở của luyện ngục huyết trì.
Cốc Kiến xoay người định mang theo điện hạ tiến vào cánh cửa không gian, trở lại địa cung của bộ tộc Đế Luyện, nhưng lúc ánh mắt hắn dừng lại trên người tuyệt mỹ thiếu niên bị xiềng xích giam cầm giữa không trung thì không khỏi sững sờ.
Chỉ thấy thiếu niên ở giữa không trung cúi đầu, mái tóc mềm mại phất phơ theo gió, che khuất biểu tình trên mặt thiếu niên. Nhưng theo hơi thở hàn băng cùng sát khí tỏa ra từ người thiếu niên thì mọi thứ đều trở nên tịch mịch. Nhưng đó không phải nguyên nhân làm Cốc Kiến dại ra. Chân chính làm Cốc Kiến sững sờ cùng khiếp sợ chính là mái tóc vốn đen huyến của thiếu niên thế nhưng trong nháy mắt đã biến thành ngân sắc lóng lánh, trong bóng đêm càng thêm mông lung lạnh lẽo.
Mà ngay lúc Cốc Kiến sững sờ, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, đôi tử mâu lóng lánh băng hàn không có chút cảm tình chăm chú nhìn về phía nam nhân có chút luống cuống tay chân kia, làm trái tim Cốc Kiến không khỏi lạnh như băng.
Mà ấn ký ba lăng xuất hiện trên trán thiếu niên lại dị dường chói mắt giống như khắc vào mắt Cốc Kiến cùng Lạc Nhật, làm cả hai không khỏi thất thần hồi lâu.
“Già Lâu La điện hạ…”
“Điện hạ? !”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.