“Thần nhi, Hồn Quy hắn làm sao vậy? Ngươi cho hắn uống thứ gì?” Dù sao cũng là bằng hữu tốt cùng mình sinh hoạt ở Cấm Hồn Cư năm năm, Hắc Nguyệt vẫn quan tâm tới Hồn Quy. Tuy Hắc Nguyệt biết, Thần nhi nhất định sẽ không hại Hồn Quy, chỉ là một vài trò đùa dai mà thôi.
“Không biết.” Huân nhi thoải mái rúc vào lòng ngực phụ hoàng, nói.
“Ngươi cho người ta uống thứ mà mình cũng không biết là gì? Hồn Quy đáng thương, mong thần chi phù hộ cho ngươi!” Phong gia Nhị thiếu đang nói chuyện với Phong Diệp không khỏi đi tới bên cạnh Hắc Nguyệt, kinh hô nói. Tuy lời nói kia tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
Nghiêng đầu dựa lên vai Hắc Nguyệt, hai tay lại được một tấc muốn tiến một thước ôm lấy thắt lưng đối phương, Phong Chích Viêm cười đến tà mị.
“Buông tay!” Hắc Nguyệt nhíu mày. Đối với Phong Chích Viêm luôn động tay động chân với mình, Hắc Nguyệt không khỏi bất đắc dĩ. Nam nhân này luôn không để ý tới ý nguyện của mình, cứ muốn làm gì thì làm. Dĩ vãng đã tạo thành thói quen, Hắc Nguyệt cũng không so đo. Chính là hiện tại…
Hắc Nguyệt nhìn ánh mắt to sáng ngời của Thần nhi tràn ngập tò mò chăm chú nhìn mình cùng Phong Chích Viêm, không khỏi có chút chột dạ, muốn đẩy nam nhân đang quấn lấy mình.
Mà Phong Chích Viêm cũng giả vờ không thấy gương mặt sa sầm xuống của Hắc Nguyệt, bộ dáng vô lại cười tà mị.
“Nguyệt, không cần lạnh lùng như vậy! Trái tim người ta thực yếu ớt a!”
“Phong Chích Viêm!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-lam-yeu-ca/1349348/quyen-2-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.