🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Thần nhi, Hồn Quy hắn làm sao vậy? Ngươi cho hắn uống thứ gì?” Dù sao cũng là bằng hữu tốt cùng mình sinh hoạt ở Cấm Hồn Cư năm năm, Hắc Nguyệt vẫn quan tâm tới Hồn Quy. Tuy Hắc Nguyệt biết, Thần nhi nhất định sẽ không hại Hồn Quy, chỉ là một vài trò đùa dai mà thôi.
“Không biết.” Huân nhi thoải mái rúc vào lòng ngực phụ hoàng, nói.
“Ngươi cho người ta uống thứ mà mình cũng không biết là gì? Hồn Quy đáng thương, mong thần chi phù hộ cho ngươi!” Phong gia Nhị thiếu đang nói chuyện với Phong Diệp không khỏi đi tới bên cạnh Hắc Nguyệt, kinh hô nói. Tuy lời nói kia tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
Nghiêng đầu dựa lên vai Hắc Nguyệt, hai tay lại được một tấc muốn tiến một thước ôm lấy thắt lưng đối phương, Phong Chích Viêm cười đến tà mị.
“Buông tay!” Hắc Nguyệt nhíu mày. Đối với Phong Chích Viêm luôn động tay động chân với mình, Hắc Nguyệt không khỏi bất đắc dĩ. Nam nhân này luôn không để ý tới ý nguyện của mình, cứ muốn làm gì thì làm. Dĩ vãng đã tạo thành thói quen, Hắc Nguyệt cũng không so đo. Chính là hiện tại…
Hắc Nguyệt nhìn ánh mắt to sáng ngời của Thần nhi tràn ngập tò mò chăm chú nhìn mình cùng Phong Chích Viêm, không khỏi có chút chột dạ, muốn đẩy nam nhân đang quấn lấy mình.
Mà Phong Chích Viêm cũng giả vờ không thấy gương mặt sa sầm xuống của Hắc Nguyệt, bộ dáng vô lại cười tà mị.
“Nguyệt, không cần lạnh lùng như vậy! Trái tim người ta thực yếu ớt a!”
“Phong Chích Viêm!”
“A, đúng rồi, điện hạ, ngươi vừa rồi luyện dược gì vậy? Thế nhưng làm Hồn Quy có chuyển biến lớn như vậy?”
Lại giả vờ không nghe thấy âm thanh có ngầm ý tức giận của Hắc Nguyệt, Phong Chích Viêm hứng thú nhìn Huân nhi. Nghĩ tới hành động dị thường của Hồn Quy khi nãy, Phong Chích Viêm không khỏi dời ánh mắt về phía Hắc Nguyệt.
Vuốt ve cái cằm bóng loáng của mình, ánh mắt Phong Chích Viêm không khỏi lóe sáng. Không biết Cửu điện hạ còn loại dược này hay không a? Nếu dùng nó trên người Hắc Nguyệt, kia chẳng phải…
“A ~a ~a ~a, Nguyệt a, ta…”
“Phong Chích Viêm!” Nhìn thấy biểu tình cười đến tà ác trên mặt Phong Chích Viêm, Hắc Nguyệt không khỏi phát lạnh toàn thân. Người này lại nghĩ tới chuyện quỷ dị gì nữa rồi, thế nhưng lại cười tới mức rợn da gà như vậy? Gương mặt thanh lệ tuấn tú của Hắc Nguyệt không khỏi đen xì!
Mà bị người mình âu yếm lộ ra vẻ mặt chán ghét, Phong Chích Viêm không khỏi chỉnh chu lại biểu tình đắc ý vênh váo của mình, chuyển thành ôn tình như nước nhìn Hắc Nguyệt, mềm nhẹ nói.
“Nguyệt, ngươi gọi ta a?”
“Nếu các ngươi muốn liếc mắt đưa tình thì hiện giờ có thể lập tức đi thẳng tới trước.” Tây Lam Thương Khung lạnh lùng nhìn Phong Chích Viêm cùng Hắc Nguyệt, ý bảo cửa lớn Tê Hoàng uyển ở ngay các đó không xa. Y cũng không hứng thú nhìn hai kẻ này giận dỗi trước mặt mình cùng Huân nhi.
“Ách.” Lam đế bệ hạ không thể chọc vào a. Phong Chích Viêm cùng Hắc Nguyệt không khỏi an tĩnh lại, biểu tình khác nhau nhìn Tây Lam Thương Khung cùng Huân nhi. Phong Chích Viêm là không sao cả cười tà mị, mà Hắc Nguyệt lại có vẻ thẹn thùng.
Nhị ca sao lại càng ngày càng ngốc như vậy a? Nhất là lúc đối mặt với Hắc Nguyệt, nhị ca mà mình vẫn luôn tôn sùng là một người luôn rất quỷ quyệt a. Phong Diệp đứng bên cạnh, không khỏi ím môi bất mãn. Nhưng mà khóe mắt thiếu niên liếc tới Dược Vương Đỉnh ở bên cạnh thì lập tức hồi sinh.
“Huân nhi biểu đệ…” Ánh mắt lóe sáng, Phong Diệp không khỏi nhẹ nhàng nhích tới trước mặt Huân nhi, điềm đạm đáng yêu kêu. Nhất là lúc ánh mắt dừng lại ở những món điểm tâm mỹ vị đặt trước mặt Huân nhi, thiếu niên chảy nước miếng, đồng thời cũng không khỏi thầm rơi lệ.
Ô ô, Huân nhi biểu đệ có hạ dược lên mấy món điểm tâm kia không a? Tuy bản thân Phong Diệp cảm thấy cho dù ăn cũng không chịu thiệt, nhưng lỡ có độc thì sao?
Nhìn biểu tình mong chờ của Phong Diệp cùng Hắc Nguyệt, Phong Chích Viêm chăm chú nhìn mình, mọi người thấy trên bàn tay trắng nõn bóng loáng của thiếu niên xuất hiện một viên thuốc xanh biếc tản mát ra mùi hương thơm ngát.
“Đây là…” Này chẳng lẽ chính là thứ mà Hồn Quy uống phải? Ngửi hương vị, mọi người không khỏi cảm thấy nó hẳn là thứ tốt nha! Chính là đối với công hiệu của nó, đám Phong Chích Viêm cũng không muốn lĩnh giáo.
“Này là cái gì, Huân nhi cũng không biết. Huân nhi chỉ quăng hết mấy thứ Nhã di cho ta vào Dược Vương Đỉnh mà thôi. Sau đó không bao lâu liền luyện ra hai viên dược hoàn.”
Huân nhi nhìn viên dược xanh biếc trong tay, có chút nghi hoặc. Vốn cũng chỉ là lần đầu làm thử, Huân nhi kì thực cũng không hi vọng có thể luyện ra cái gì.
“Dược Cơ đạo sư cho? Là nữ nhân cổ quái kia?” Vẻ mặt Phong Chích Viêm trở nên quái dị. Nữ nhân kia am hiểu nhất là độc thuật, nàng cho Huân điện hạ chẳng phải là…
“Dược thảo Nhã di cho Huân nhi đều là một ít thứ không có độc, chính là chúng cũng khá hiếm, dược hiệu cũng hơi kì quái một chút mà thôi.” Từ biểu tình trên mặt Phong Chích Viêm nhìn ra nghi hoặc của đối phương, Huân nhi không khỏi mở miệng nói.
Huân nhi hiện giờ đối với cổ dược học cũng chưa quá quen thuộc, Nhã di sao có thể cho bé những dược thảo nguy hiểm có độc tính chứ. Không nói tới độc người khác, vạn nhất làm ảnh hưởng tới tiểu điệt tử xinh đẹp mà nàng khó khăn lắm mới nhận thức thì sao a?”
“Ta gọi nó là ‘Bỉ Dực’, chính là công dụng vẫn chưa rõ lắm. Bất quá xem bộ dáng của Hồn Quy vừa nãy, Huân nhi cũng hiểu một chút.” Nhìn viên dược hoàn xanh biếc trong tay, Huân nhi không khỏi tươi cười sáng lạn nói.
Vốn Huân nhi không cố ý cho Hồn Quy uống bình rượu kia. Bé chỉ bảo Tiểu Di Tử lấy thêm một bình đầy rượu đặt trên bàn, sau đó bỏ ‘Bỉ Dực’ vào trong mà thôi. Về phần cuối cùng là ai uống nó thì phải xem ý trời.
Huân nhi vốn có chút lo lắng. Bởi vì ‘Bỉ Dực’ không chỉ có màu sắc làm người ta dễ chú ý, lại còn tản mát ra mùi thơm mát mê người, thực dễ làm người ta phát hiện dị thường mà cảnh giác. Nhất là đám người trong Cấm Hồn Cư đều có sức quan sát rất nhạy bén, sẽ không dễ dàng mắc mưu.
Chính là sau khi Huân nhi thả nó vào rượu thì lại kinh ngạc phát hiện: ‘Bỉ Dực’ thế nhưng rất nhanh liền hòa tan vào rượu, nhìn không ra chút dị thường nào. Ngay cả mùi thơm mát vốn có cũng tản đi, nhanh chóng hòa lẫn vào hương thơm tinh khiết của rượu, ngửi không ra mùi gì khác thường. Hơn nữa, bởi vì có nó, mùi rượu lại càng thuần hậu thơm lừng.
Vì thế, lúc đám Phong Vô Kỳ tiến vào Tê Hoàng uyển, Huân nhi tuy đang ăn điểm tâm nhưng vẫn lúc có lúc không chú ý động tác kế tiếp của đám Phong Vô Kỳ, Phong Chích Viêm.
Tuy rằng cuối cùng là Hồn Quy uống hết ‘Bỉ Dực’, mà dược hiệu của nó tựa hồ cũng có chút vượt khỏi dự đoán của mọi người. Bất quá, Huân nhi nhìn viên dược hoàn trong tay, ánh mắt không khỏi lóe sáng. Chỉ còn lại một viên cuối cùng, nên dùng nó trên người ai đây?
Đảo tròn ánh mắt, tầm mắt thiếu niên đảo qua người Phong Chích Viêm, Hắc Nguyệt, Phong Vô Kỳ. Về phần Phong Diệp, sớm đã bị Huân nhi bỏ qua một bên.
Phong Chích Viêm? Quá giả dối, hơn nữa lòng dạ sâu không lường được. Đừng nhìn bộ dáng luôn tươi cười của hắn, lúc cần nghiêm túc tính kế, không ai có thể làm đối thủ của hắn.
Phong Vô Kỳ? Nam nhân này nhìn cao lớn uy mãnh, trầm mặc ổn trọng, làm người ta có cảm giác đặc biệt an toàn, nhưng trên người hắn lại có một tầng hơi thở thần bí. Hơn nữa, Phong Vô Kỳ tuyệt đối là một cường giả. Tuy theo niên kỉ của hắn hiện giờ, khí thế cường đại mà Phong Vô Kỳ biểu hiện ra ngoài tựa hồ có chút không có khả năng.
Mà Hắc Nguyệt? Ánh mắt Huân nhi không khỏi dừng lại trên ấn chú đỏ rực trên mu bàn tay Hắc Nguyệt. Nhã di có nói, ấn chú yêu diễm kia là huyết tế, là ấn ký ngưng tụ từ máu của chính mình.
Nghĩ đến Nhã di, Dược Cơ lão sư, người vì mình mà chọn cổ dược học, Huân nhi không khỏi ảm đạm, mẫu thân, người đang ở nơi nào?
Nhã si còn có ngoại bà đều nói, người chính là Dạ Cơ, là tỷ muội của các nàng? Chính là vì sao Thần nhi thân là nhi tử của người lại hoàn toàn không biết gì về chuyện của mẫu thân mình?
“Bỉ Dực?” Không chú ý tới khoảnh khắc ảm đạm cùng trầm mặc của Huân nhi, Phong Diệp cũng cảm thấy buồn rầu, mình có nên thần không biết quỷ không hay trộm nó đi không a? Nhìn viên dược hoàn hấp dẫn trong tay Huân nhi biểu đệ, Phong Diệp đồng học không khỏi bắt đầu ngứa tay.
Mà đám người Phong Chích Viêm cũng chú ý tới ánh mắt của tuyệt mỹ thiếu niên khi nãy, không khỏi tràn ngập đề phòng cùng chăm chú quan sát động tác của Huân nhi.
Xem ra, về sau phải tận lực tránh xa thiếu niên này một chút mới an toàn! Phong Chích Viêm thậm chí còn lo lắng, về sau thấy thiếu niên xinh đẹp yêu dị này có nên ngưng thở để tránh hít phải khí độc không a?
“Có lẽ, sống hay chết đúng là vấn đề đáng lo lắng a!”
Xoa xoa cằm mình, ánh mắt Phong Chích Viêm di động qua lại giữa thiếu niên xinh đẹp tuyệt luân cùng thần tình sủng nịch chăm chú nhìn Huân nhi của Lam đế bệ hạ, lâm vào trầm tư!
“Nhị ca, ngươi nói gì đó?” Phong Diệp quay đầu nhìn về phía nam tử tà mị, không khỏi nghi hoặc.
“Không có gì, nhị ca đang nghĩ tới vấn đề lớn lao. Tiểu hài tử như ngươi không hiểu được đâu.” Phong Chích Viêm sờ sờ đầu đệ đệ đáng yêu, cười nói.
“Có sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.