“Dược Cơ lão sư, năm nay thế nhưng có người chọn lớp cổ dược học! Ta còn tưởng sau khi ba chữ ‘cổ dược học’ được liệt vào từ cấm trong học viện, lâu dạy học của chúng ta cơ hồ cũng sắp biến thành quỷ ốc làm người ta rợn da gà. Tựa hồ đã nhiều năm không có ai dám đi ngang qua trước lâu này, ta cũng không ôm hi vọng còn có ai đến. Không ngờ, lá gan của tân sinh năm nay đúng là rất lớn a!” “Đúng vậy, chẳng lẽ bọn họ không nghe nói tới tin đồn về lớp ‘cổ dược học’ sao? Tuy ta thực chán ghét đám người thêm mắm dặm muối, làm chúng ta hằng năm đều không chiêu mộ được người, cứ như lớp chúng ta toàn là quái vật mặt mũi hung tợn ấy. Nhưng thực tế chúng ta nào có đáng sợ như vậy a.” “Chính là chính là, xem vài người chúng ta ở đây, trừ bỏ gần nhất vì vội vàng chế dược mà có vẻ bẩn bẩn một chút, tùy tiện kéo vài người ở ngoài so sánh thì tuyệt đối đều là mỹ nam tử hiếm có a. Cái đám nói xấu người cao thượng có tình cảm sâu đậm như chúng ta tuyệt đối là ghen tị vì suất không bằng chúng ta, vì thế mới bất bình đặt điều.” “Đúng, đúng, nói rất đúng. Chúng ta không phải chỉ mê nghiệm dược một chút thôi sao, bọn họ nhẫn nhịn một chút là được rồi, lại đâu có gì tổn thất. Hơn nữa dược hoàn mà chúng ta thiên tân vạn khổ đầu tư bao nhiêu tiền lại đem cho bọn họ ăn, giúp cơ thể bọn họ gia tăng sức chống cự với dược vật, hơn nữa còn có ưu đãi đối với tu vi. Không cám ơn chúng ta thì thôi, còn nhàm chán lập ra một cái ác nhân bảng trong học viện. Hơn nữa, làm ta tức nhất là ta thế nhưng lại xếp thứ bảy, cách Dược Cơ lão sư đứng đầu bảng thật xa a? Là đệ tử đắc ý nhất của Dược Cơ lão sư, ta tuyệt đối không cho phép có nhiều người đứng trên ta như vậy. Đám người không thể đắc tội nổi thì không nói, nhưng vì sao xếp trên ta là một con báo con chứ? Đó coi là người sao? Có lầm không a. Rốt cuộc là tên nào xếp cái bảng này? Đừng để ta biết, bằng không ta nhất định nửa đêm ta phải đi tập kích, bắt hắn về làm người thí nghiệm thuốc. Dù sao gần nhất nhân thủ trong tay rất khan hiếm, tìm khắp nơi cũng không có người a.” “Sư huynh, ngươi xếp thứ bảy đã là không tồi rồi, ta thì khỏi đếm nữa, xếp tận hạng cuối cùng a. Ta giống một nhân vật dễ khi dễ không có tính nguy hiểm chút nào như vậy sao? Tuy mặt của ta hơi non nớt một chút, vì thế có ảnh hưởng tới cái nhìn của ngoại nhân, nhưng bọn họ chẳng lẽ không biết ta là điển hình của loại người trong ngoài không đồng nhất sao?” “Ách?” Nhìn nhóm người trong phòng học thế nhưng đang tự khen bản thân, Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đứng ở đó có chút dở khóc dở cười. Mấy người này hẳn chính là những đệ tử duy nhất còn sót lại của lớp cổ dược học đi! Quả nhiên có chút bất đồng với người bình thường. Huân nhi cùng Tây Lam Thương Khung đứng ở một bên chăm chú nhìn bọn họ thật lâu, nhìn thấy bọn họ lúc chế dược thì tập trung tinh thần cao độ, đối mặt với lão sư suy sụp thì vô cùng lo lắng, cùng với hiện tại nói chêm chọc cười, tất cả đều chứng tỏ tương lai bọn họ tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Có thể được Dược Cơ thừa nhận cùng truyền thụ sao có thể là người bình thường! Tuy lớp cổ dược học hiện tại rất vắng vẻ, ai có thể cam đoan tương lai nó không có tác dụng quyết định chứ? Hơn nữa so với tế tự mà nói, công dụng của cổ dược học càng rộng hơn, một tế tự chỉ có một tác dụng hoàn toàn không thể so sánh. “Huân nhi biểu đệ, làm người xấu hơn nữa còn rất xấu rất xấu, hư hỏng tới mức làm người ta vừa nghe đến đã sợ mất mật rất có tiền đồ sao? Vì sao bọn họ đều tranh nhau muốn đứng đầu bảng ác nhân? Hay là, thật sự như Nhị ca nói, làm người xấu có nhiều ưu đãi hơn, tỷ như Diệp nhi có thể ăn cơm bá vương, còn có thể chiếm bảo bối của người khác làm của riêng? Bất quá Nhị ca cũng nói, cho dù xấu cỡ nào, trên mặt tuyệt đối không thể viết hai chữ ‘bại hoại’. Cảnh giới cao nhất của làm người xấu chính là vô luận ngươi phá hư cỡ nào nhưng trong mắt người khác, ngươi chính là một người tốt có phong độ, luôn hành hiệp trượng nghĩa a.” “Ha hả, đó là vì nếu ai trong bọn họ trở thành đệ nhất danh bài trên bảng ác nhân, như vậy đạo sư xinh đẹp của bọn họ không còn là ‘mỹ nhân rắn rết’ làm đám học viên trong học viện vừa thấy đã sợ tới mức bỏ chạy nữa. Tuy làm vậy hiệu quả cũng không tốt là bao, đạo sư của bọn họ có lẽ cũng không để ý thanh danh của mình lại lóe sáng lần nữa, nhưng này có thể xem là đệ tử đang bảo vệ cùng quan tâm tới lão sư của mình a.” Tây Lam Thương Khung nhìn Huân nhi cùng Phong Diệp ở bên cạnh, cười nói, giọng nói tràn ngập khen ngợi cùng thừa nhận nhóm người trong phòng học. Mà bởi vì lý do niên kỷ cùng từng trải, Huân nhi cùng Phong Diệp cũng không thể lý giải được ý tứ trong lời nói của đám người khi nãy. Bất quá nghe phụ hoàng nói vậy, Huân nhi cũng vô thức nhìn bọn họ thêm vài lần. Mà Dược Cơ kỳ thực đã sớm chú ý vài vị khách không mời mà tới trong phòng học. Không nói tới Tây Lam Thương Khung tuấn mỹ như thần làm người ta không thể bỏ qua, dung nhan hoàn mỹ như bức cẩm thạch điêu khắc, chỉ cần uy nghiêm khí phách trên người đã ngồi trên vị trí đế vương hơn hai mươi năm cùng dáng vẻ tôn quý của y cũng đủ làm người ta không thể dời tầm mắt. Nhất là nữ nhân, đối với loại nam nhân cả người đầy khí phách vương giả vừa nhìn đã biết nắm quyền thế trong tay, nói không động tâm là không có khả năng. Mà Dược Cơ tuy cổ quái hơn nữ nhân bình thường không phải chỉ một chút mà thôi, nhưng đối với nam nhân tuấn mỹ đột nhiên xuất hiện này vẫn không thể che dấu nhịp tim đột nhiên đập nhanh của mình. Gò má cũng có chút đỏ bừng. Bất quá rất nhanh, tầm mắt Dược Cơ đạ bị thiếu niên bên cạnh nam tử tuấn mỹ hấp dẫn. Đó là một thiếu niên tuyệt sắc yêu dị. Mái tóc dài đen mướt như lưu vân xõa dài chấm đất, mà trên tóc chỉ cài ba cây trâm bạch ngọc được điêu khắc tinh mỹ, phụ trợ cho gương mặt tinh xảo khéo léo trong suốt như ngọc, làm thiếu niên xinh đẹp động lòng người, hấp dẫn dị thường. Trên người tuyệt mỹ thiếu niên mặc một thân tuyết sắc sa y, càng làm tăng phần mờ ảo. Cho dù thiếu niên chỉ im lặng đứng ở nơi đó, sa y kia tựa hồ không gió vẫn lay động phụ trợ làm thiếu niên nhìn qua không hề giống người phàm trần mà là một vì thần đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng thần kỳ ở tậng chín tầng trời. Thắt lưng thiếu niên được bó sát, càng có vẻ uyển chuyển nhỏ nhắn, hấp dẫn dị thường. Da thịt lộ ra ngoài trắng trong như ngọc, đoạt đi hồn phách người ta. Từ xa xa nhìn qua, thiếu niên giống như thu thủy vi thần, bạch ngọc vi phách. Nhìn đến thiếu niên xinh đẹp này, Dược Cơ có chút thất thần. Không chỉ vì bộ dáng câu hồn đoạt phách, mà chính là lúc nhìn vào mắt đối phương có cảm giác quen thuộc như từng quen biết. Về phần thiếu niên mặt búp bê đứng bên cạnh tuyệt mỹ thiếu niên, Dược Cơ cũng chú ý tới. Tuy đứng cạnh minh nguyệt cùng thái dương vô cùng chói mắt, Phong Diệp chính là một vì sao nhỏ bé đáng thương. Ban ngày không nhìn thấy sự tồn tại của hắn, ban đêm cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ lấp lánh trong muôn vàn vì sao. Chẳng sợ trong bầu trời đêm huyền bí, Phong Diệp chính là vì sao sáng nhất. Tầm mắt Dược Cơ cùng tuyệt mỹ thiếu niên giao nhau trong không khí, một lát sau, nữ nhân nở nụ cười. “Đứa nhỏ thật khá a, các ngươi đều đến lớp cổ dược học làm đệ tử của ta sao? Đã lâu không có người tới nơi này, ta gần nhất cũng rất ít đi ra ngoài, thế nhưng không biết Tây Diệp La học viện lại tới tuyệt sắc mỹ nhân như vậy. Hại ta không hạ thủ được a. Phải biết năm rồi nếu có ai tiến vào đều bắt đầu từ người thí nghiệm dược a, dù sao chỗ chúng ta cũng rất thiếu người a.” Dược Cơ quay đầu lại nhìn chung quanh mình một chút, trừ bỏ cái bàn chính là vài đệ tử còn sót lại từ mấy trăm người gia nhập từ năm mình mới tới Tây Diệp La học viện. Mà nhóm này đều thực tâm thích cổ dược học. Hơn nữa bởi vì lúc ấy mình vẫn luôn lấy bọn họ thí nghiệm dược nên bây giờ, đối với đan dược, sức chống cự của bọn họ rõ ràng đã rất mạnh. Cho dù chính mình dùng dược lên người bọn họ cũng như không. Huống chi, học vài năm, bọn họ cũng hiểu biết đan dược cùng quen thuộc quá trình chế tác, chính mình muốn xuống tay cũng không dễ. Quên đi, vẫn như trước đi, ra ngoài túm mấy tên tiểu quỷ không hay ho, kéo bọn họ tới một góc nào đó làm việc vậy. Dược Cơ vì cái gì lại trở thành bá chủ trong Tây Diệp La, chẳng lẽ cì nàng ta thích lấy đệ tử làm vật thí nghiệm sau đó dọa chạy một đám người là có thể quang vinh đệ nhất bảng ác nhân sao? Đương nhiên không phải, phải biết Dược Cơ dù sao cũng là mỹ nữ, chỉ cần là mỹ nữ sẽ được nam nhân khoan dung. Nếu không phải Dược Cơ đạo sư quá phận, làm nhiều nam nhân cảm thấy bất ban, sợ ngày nào đó tỉnh lại phát hiện mình trần trụi, hơn nữa còn có thể làm ra chuyện mất mặt gì đó. Tỷ như trần trụi chạy vài vòng trong Tây Diệp La. Tình huống này đã có vô số kể. Thế mới nói, có thể trở thành đệ nhất nhân tuyệt đối có lý do rất lớn. Dược Cơ nhìn Huân nhi, sau đó lại nhìn nam nhân rõ ràng rất nguy hiểm ở bên cạnh. Trực giác nữ nhân mách bảo, nếu mình dám làm chuyện gì tổn thương đứa nhỏ này, nam nhân cả người tràn ngập nguy hiểm này khẳng định sẽ không bỏ qua, huống chi, nhìn gương mặt tuyệt sắc của thiếu niên cùng thân thể mảnh khảnh mềm mại không xương kia, Dược Cơ thật sự không hạ thủ được. Như vậy chỉ còn lại một người. Thiếu niên bên cạnh nam nhân kia nàng tuyệt đối không dám mơ ước, dù sao đối mặt với nguy hiểm, trực giác của Dược Cơ không phải chuẩn xác bình thường, bằng không nàng đã sớm chết ở thâm sơn cùng cốc trên Thương Lam đại lục. Vậy bây giờ chỉ còn thiếu niên có gương mặt búp bê đáng yêu kia. Nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu trên gương mặt búp bê kia, Dược Cơ không khỏi mềm lòng. Ai, thật vất vả mới có hai người mới gia nhập, nhưng vì sao đều là loại hình đáng yêu như vậy a, làm ta hảo muốn kéo bọn họ vào lòng mà chà đạp một phen. Huân nhi từ biểu tình trên mặt nữ nhân nhìn ra tâm tư của nàng, không khỏi híp mắt, cười đến không có hảo ý nói: “Cấm Hồn Cư chúng ta ở có rất nhiều người cường tráng, không dễ dàng chết được a!” Sau đó, Dược Cơ mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]