“Phụ hoàng……..” Nước mắt trượt theo gò má non mịn, Huân nhi không phát hiện mình đang si ngốc nhìn phụ hoàng của mình, vị vương giả tuấn mỹ. “Huân nhi, đừng khóc, phụ hoàng đau lòng.” Lau đi nước mắt của bé, Tây Lam Thương Khung ôm chặt bé con tuyệt mĩ, đau lòng nói. “Khóc?” Bé khóc sao? Sao bé lại khóc chứ? Cho dù kiếp trước phụ thân chết trước mặt bé, cho dù thống khổ bị Luyện ngục Huyết trì đốt cháy linh hồn bé cũng không hề chảy một giọt nước mắt. Hiện tại sao bé lại khóc chứ? Chính là, nước mắt ướt sũng gò má mình là của ai? “Huân nhi, cái gì cũng không cần nghĩ, hết thảy có phụ hoàng lo.” Phụ hoàng sẽ vĩnh viễn hộ mệnh ngươi! Tây Lam Thương Khung ôm chặt bé con tuyệt mĩ yêu dị trong lòng, nhẹ nhàng hứa hẹn. “Phụ hoàng…….” Khẽ nhắm mắt lại, Huân nhi thả mình xuôi theo dòng nhiệt lưu ấm áp. “Bệ hạ, bệ hạ, mau, mau giết nó, giết đứa nhỏ đó!” Bầu không khí vốn thực ấm áp, tràn ngập yêu thương, đột nhiên bị âm thanh bén nhọn của nữ nhân phá hủy. Tây Lam Thương Khung nhìn nữ nhân quỳ rạp giãy dụa trên mặt đất cách đó không xa, nhíu mày. Nữ nhân này đến bây giờ vẫn muốn đả thương Huân nhi của y? Nàng không phải mẫu phi của Huân nhi sao, vì cái gì lại không hề có chút yêu thương của mẫu thân? So với Viện phi, Tây Lam Thương Khung phát hiện mình càng không thể chịu đựng được nữ nhân này, nữ nhân điên cuồng lại nguy hiểm. Ít nhất hành vi của Viện phi cũng vì đứa con không may của mình, nhưng nữ nhân này hoàn toàn vì tư dục. Vì thế càng tức giận quát. “Nhược phi, ngươi có biết mình đang nói gì không? Ngươi thân là mẫu phi của Huân nhi, không hảo hảo chăm sóc Huân nhi đã xem là thất trách, hiện tại còn muốn giết Huân nhi, ngươi có biết chỉ với tội danh này trẫm đã có thể ban thưởng tử cho ngươi!” “Bệ hạ, nó là ma quỷ, là ma tộc a, mau giết nó, giết nó đi……..” Nhược phi giãy dụa bò dậy, không để ý tới máu huyết chảy ròng ròng bên khóe miệng, nhìn bé con được đế vương tuấn mĩ ôm trong lòng điên cuồng rống lên. “Ma tộc……..” Xem ra Nhược phi đã biết. Khó trách vừa nãy lại điên cuồng như vậy, có lẽ vì thấy đôi tử mâu của Huân nhi đi. Bất quá có đôi mắt tím thì nhất định là Ma tộc sao? Huống chi nếu Huân nhi là Ma tộc thì sao? Y không quan tâm, chỉ cần bé con ở bên cạnh y là tốt rồi. “Bệ hạ, nó có đôi tử mâu của Ma Tộc, là ác ma, mau giết nó đi!” Nhược phi thấy nam nhân vẫn không tin lời mình, nhìn tuấn nhan không chút biến đổi, không khỏi lo lắng gào lên. Nghĩ tới đôi mắt quỷ dị của đứa nhỏ lạnh lùng nhìn mình khi nãy, lồng ngực vì sợ hãi khi nhớ tới những móng tay bén nhọn lạnh băng khi nãy mà không khỏi co rút, cảm giác áp bách cùng kinh hoảng làm nàng cảm giác tim mình sắp ngừng đập. Đứa nhỏ kia thực sự muốn giết nàng. Nếu không phải bệ hạ đột nhiên tới đây, hiện tại nàng không chừng đã chết trong lãnh cung tàn phá quạnh quẽ này. “Nhược phi, xem ra ngươi thực sự đã điên rồi. Huân nhi là đứa con của trẫm, làm sao là Ma tộc. Hay là ngươi chính là người của Ma tộc?” Tây Lam Thương Khung cười lạnh. Ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm nhìn nữ nhân chật vật cách đó không xa. “Bệ hạ, người nhìn mắt nó đi, là đôi mắt màu tím, đó là biểu tượng của Ma Tộc. Còn có tay nó, móng tay rất dài, lạnh ngắt bóng loáng muốn moi tim người ta. Bệ hạ, người xem đi!” Nhược phi nóng nảy muốn nam nhân tin tưởng, nhưng Tây Lam hoàng đế bệ hạ thủy chung nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh như băng. “Nhược phi, ánh mắt hoàng nhi của trẫm là màu trân châu đen xinh đẹp, tay là da thịt tuyết trắng mềm mại, nào có đôi mắt tím, móng tay dài, Nhược phi, xem ra tinh thần ngươi lại hoảng hốt.” “Cái gì, bệ hạ người đang nói cái gì……..” Nhược phi dại ra chăm chú nhìn đế vương trẻ tuổi trước mặt, không dám tin. Nhưng ngay sau đó tầm mắt nàng chậm rãi dừng lại trên bé con được nam nhân ôm chặt trong lòng, hoàn toàn ngây dại. “Sao có thể như vậy? Vừa nãy ta nhìn thấy rất rõ ràng, vì cái gì bây giờ lại không có……..” Nhược phi không thể chấp nhận, nhìn chằm chằm ánh mắt đứa nhỏ trong lòng nam nhân. Nơi đó hiện tại là một đôi mắt đen láy, sâu thẳm. Cứ như muốn vạch tìm chứng cớ để nam nhân tin tưởng, Nhược phi không từ bỏ ý định tiếp tục nhìn tay đứa nhỏ, bàn tay suýt chút nữa đã xuyên thủng trái tim mình. Nhưng cái gì cũng không có, không có móng tay lạnh như băng, không có hơi thở làm người ta sợ hãi, cái gì cũng không có, hệt như tất cả vừa nãy chỉ là ảo giác của nàng mà thôi. Thật sự chỉ là ảo giác thôi sao? Không, không đúng. Bây giờ nàng vẫn còn cảm nhận được lồng ngực ẩn ẩn đau đớn, đó là vết thương khi nãy bị đầu móng tay đâm vào. “Bệ hạ, người tin tưởng nô tì đi, nô tì không nói dối. Đứa nhỏ này vừa nãy suýt chút nữa đã giết nô tì, nô tì sao có thể nhìn lầm?” “Phải không? Nhược phi, trẫm nhìn thấy lại hoàn toàn ngược lại a.” Vừa nãy y tận mắt thấy nữ nhân này bóp cổ Huân nhi. Bất quá, y nên xử trí nữ nhân này thế nào? Hiện tại Nhược phi đã biết chuyện Huân nhi có đôi tử mâu, nếu để nàng truyền chuyện này ra ngoài sẽ mang tới rất nhiều phiền toái cho Huân nhi. Cho dù y là đế vương Tây Lam, là người thống trị cũng không thể ngăn chặn miệng lưỡi thế nhân. Hiện tại biện pháp tốt nhất là làm nữ nhân này câm miệng. Bất quá Nhược phi dù sao cũng là mẫu phi của Huân nhi, trong lòng bé con vẫn có chút nhớ nhung đi, bằng không Huân nhi cũng không trở về nơi này. Bất quá, y tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ gì uy hiếp sự an toàn của Huân nhi tồn tại. “Tang Đạt, trẫm nhớ rõ vùng ngoại ô trên Tây Ẩn sơn có một tòa hành cung tiên hoàng đi.” Tây Lam Thương Khung đột nhiên mở miệng, hướng về phía ngoài lãnh cung hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]