🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tây Lam Thương Khung nhìn nữ nhân lệ rơi đầy mặt vô cùng bi thương bên dưới, mặt không chút biến sắc, trầm mặc thật lâu. Không phải y mềm lòng, dù sao nữ nhân này trong lòng y còn không bằng một cọng tóc của Huân nhi.
Huống chi, vô luận là lý do gì cũng không thể lấy cớ để tổn thương bảo bối Huân nhi của y. Nữ nhân này đã xúc phạm giới hạn trong lòng y, không thể tha thứ. Chính là hiện tại còn chưa phải thời điểm.
Huân nhi là đứa nhỏ của Nhược phi, mà Nhược phi năm đó lại hại chết hoàng tử mà Viện phi hoài thai, nếu mình vì Viện phi khoanh tay đứng nhìn Huân nhi rơi xuống nước mà xử tử thì nhất định sẽ gây ra khúc chiết lớn, đồng thời cũng mang lại phiền toái cho Huân nhi.
Một tháng sau cử hành nghi thức hoàng gia cho Huân nhi đã có một số người muốn rục rịch, nếu bây giờ còn phát sinh chuyện gì thì…
Xem ra chỉ có thể tìm thời cơ khác, để chuyện xử phạt Viện phi là chuyện đương nhiên mới không dính líu tới Huân nhi. Đến lúc đó, nữ nhân lớn gan dám mang ác tâm với Huân nhi nhất định sẽ sống không bằng chết.
“Bệ hạ……..” Viện phi thấy đế vương tuấn mĩ vẫn không có chút biến hóa nào, cứ như cũ lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng thực đau thương cùng khiếp đảm. Nàng biết, vị đế vương vô cùng cường đại này, từ trước tới nay trong trái tim băng giá của y không hề có bất cứ ai tồn tại.
Chính là hiện tại, đế vương Tây Lam vĩ đại nhất, tựa hồ đã bắt đầu thay đổi. Trở nên nhân tính hóa hơn, nhưng đồng thời cũng làm người ta sợ hãi hơn.
“Huân nhi, nói cho phụ hoàng biết ngươi muốn xử lí nàng thế nào? Ân?” Tuy hiện tại không thể giết nữ nhân này, nhưng  Tây Lam Thương Khung không muốn để hoàng nhi của y chịu ủy khuất. Nếu Huân nhi muốn nàng ta chết, thì nàng ta cứ chết đi!
Huân nhi của y mới là người y để ý nhất, không thể vì một nữ nhân râu ria mà để Huân nhi mất hứng. Huống chi nữ nhân này mấy năm qua cứ một mực tìm Huân nhi gây phiền toái, làm y hiện tại cũng thực chán ghét.
Đối mặt với một đứa nhỏ xinh đẹp mới vài tuổi thì ai nỡ thương tổn chứ, y tuyệt đối không thể tha thứ. Nếu Viện phi chỉ tới lãnh cung châm chọc Nhược phi thôi thì y không để ý, nhưng mà chạm tới Huân nhi vậy thì tội không thể tha.
“Phụ hoàng, ngươi bảo nàng đi đi, ta không muốn thấy nàng.” Liếc mắt nhìn nữ nhân quỳ bên dưới một cái, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Huân nhi không khỏi nhăn lại.
“Huân nhi, làm sao vậy?” Tây Lam Thương Khung nâng gương mặt khéo léo của bé con trong lòng, quan tâm hỏi. Huân nhi của y tựa hồ mất hứng, trách y vì không xử trí nữ nhân này sao?
“Nàng ồn quá. Ta không thích.” Nữ nhân này khóc thực khó nghe, ồn muốn chết.
“Ha ha, Huân nhi cảm thấy nàng rất ồn sao? Vậy Huân nhi muốn xử phạt nàng ta thế nào?” Tây Lam Thương Khung buồn cười. Huân nhi của y luôn ngoài dự đoán của mọi người a.
“Xử phạt? Vì sao ta phải xử phạt nàng? Tây Lam Linh Huân nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn phụ hoàng của bé. Nữ nhân kia liên quan gì tới bé, vì sao bé phải để ý nữ nhân râu ria này.
“Nàng hại Huân nhi rơi vào liên trì, Huân nhi không muốn trả thù sao?” Nghe giọng điệu Huân nhi, bé con tựa hồ không muốn xử trí nữ nhân này a. Huân nhi của y quá thiệt lương sao? Sao lại dễ dàng tha thứ cho người dám tổn thương mình như vậy.
“Hại ta rơi vào liên trì? Chỉ bằng nàng?” Tây Lam Linh Huân khinh thường. Nữ nhân này không hề có chút sức mạnh, muốn nàng chết đối với bé là việc quá dễ dàng. Chỉ bằng nàng cũng muốn tổn thương bé, vọng tưởng.
Từ khi sống lại ở lãnh cung tàn phá kia, bé phong bế hết tất cả cảm quan của mình, không nói một lời, cũng không để ý tới âm thanh ngoại giới. Địa cung âm lãnh của bộ tộc Đế Luyện làm linh hồn bé trở nên hoàn toàn thờ ơ, lạnh nhạt.
Hình như lúc còn ở lãnh cung, có một nữ nhân rãnh rỗi chạy tới châm chọc. Nhưng trong mắt bé, nữ nhân này bất quá chỉ là một người không có sức uy hiếp. Giết cũng không có hứng. Vì thế mà ngay cả bộ dáng của nữ nhân kia thế nào bé cũng không để ý, hoàn toàn không nhìn tới.
Mà vừa nãy phụ hoàng tức giận khiển trách nữ nhân này, bé thậm chí còn không nhìn xem nàng là ai, chỉ lẳng lặng rúc vào lòng ngực nam nhân, cảm thụ cảm giác an tâm. Nếu không phải phụ hoàng nhắc nhở, bé cũng không nguyện hao tâm tốn sức nhìn nàng.
“Kia Huân nhi nói cho phụ hoàng nghe, sao Huân nhi lại rơi vào liên trì.” Nghe giọng điệu của bé, tựa hồ tình huống không như y nghĩ. Hơn nữa lúc ấy nhìn thấy Huân nhi hoàn toàn không còn hô hấp, trái tim Tây Lam Thương Khung không khỏi rối rắm.
“Là ta tự mình nhảy vào trong trì. Nữ nhân kia cứ ồn ào bên tai, làm ta thực phiền.” Ngày đó không biết vì sao bé lại cảm giác được âm thanh ngoại giới. Mà nữ nhân mẫu phi trong lãnh cung lại bắt đầu nổi điên.
Lúc đó, Hoán nhi đặt bé ra ngoài cửa sổ vì thế bé mới có thể ra ngoài, bé không muốn đứng đó. Nhưng mà ngồi xuống bờ ao u tĩnh không được bao lâu, nữ nhân đáng ghét lại chạy tới.
Bé không muốn giết người, nhất là hiện tại cơ thể bé còn quá yếu, không thể thừa nhận quá nhiều sức mạnh. Bé không muốn bị chú ý, lại nhớ tới cảnh từng bị xem là công cụ giết người ở bộ tộc Đế Luyện.
“Huân nhi………”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.