“Phụ hoàng……” Huân nhi xoa nhẹ ánh mắt mông lung vì buồn ngủ của mình, nhìn nam nhân rời giường thay quần áo, nghi hoặc cùng bất mãn dẩu mỏ. Sớm như vậy, phụ hoàng đã muốn đi. Hôm qua lúc bé tỉnh lại cũng không thấy phụ hoàng, phụ hoàng phải đi đâu a? “Huân nhi ngoan, ngủ thêm một chốc đi, phụ hoàng phải vào triều. Chờ phụ hoàng về sẽ bảo hiến tế tới kiểm tra Huân nhi, được không? Bây giờ, Huân nhi hảo hảo ngủ đi, chờ phụ hoàng.” Phóng nhẹ giọng điệu, Tây Lam Thương Khung khom thắt lưng, nhẹ nhàng hôn thiên hạ mĩ lệ trên long sàng, cười nói. “Ân.” Bị giọng điệu nhu hòa của nam nhân an ủi, thiên hạ bé con an tâm nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào mộng đẹp. Cọ cọ mặt vào chăn tơ tằm mềm mại, Tây Lam Linh Huân chưa bao giờ cảm thấy an tâm như vậy. Từ khi linh hồn chuyển thế sống lại, bé luôn cô độc một mình, không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Lạnh lùng nhìn nữ nhân điên cuồng đã sinh ra bé, không nói lời nào, không chút dao động. Lòng nữ nhân kia tràn ngập dục vọng hắc ám, bé không thích nàng, rất không thích, nhất là lúc bé nhìn thấy ý đồ trong mắt nàng, bé lại càng chán ghét hơn. Bé chẳng sợ nàng là mẫu phi của mình, đối với bé nàng chỉ là một người xa lạ mà thôi. “Huân nhi, chờ ta.” Lưu luyến nhìn Huân nhi lần cuối, Tây Lam Thương Khung vội vàng rời khỏi cung điện của hoàng đế Thương Lam điện. Hiện tại y còn chuyện quan trọng phải xử lý, không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc ở cùng bảo bối của y. Huân nhi, chờ phụ hoàng xử lý chính sự xong, phụ hoàng lập tức tới bồi ngươi. Nghĩ tới tình huống lát nữa có thể phát sinh trên triều, Tây Lam Thương Khung không khỏi nhíu mày. Đám đại thần này cứ thích kiếm chuyện, nhất là hôm qua y vừa bảo Tang Đạt hạ ý chỉ, hiện tại trong triều đã sớm lan truyền đi. Bất quá, quyết định của Tây Lam Thương Khung y không có chuyện bị người khác dao động. Huân nhi của y là Tây Lam Cửu hoàng tử, là đứa con y sủng ái nhất, một tháng sau cử hành nghi thức hoàng gia cũng không đủ long trọng. Đám đại thần nếu dám ngăn cản, trẫm liền thương cảm bọn hắn một bó tuổi, nên về nhà hảo hảo an dưỡng tuổi già. Huống chi Tây Lam nhân tài tầng tầng lớp lớp xuất hiện, cũng nên hợp thời thay máu. Quả nhiên, Tây Lam Thương Khung ngồi trên long ỷ không bao lâu, người bên dưới đã bắt đầu rục rịch. “Bệ hạ, thần nghe nói một tháng sau bệ hạ vì Cửu hoàng tử kí danh mà cử hành nghi thức hoàng gia, không biết có phải thật không?” Đứng ra nói chuyện chính là Tây Lam Tài vụ đại thần Đa Lí Tư Y Nặc, đồng thời cũng chính là phụ thân của Tây Lam hoàng hậu điện hạ. Đương nhiên, Tài vụ đại thần sở dĩ là người đầu tiên nhảy ra, không phải vì đột nhiên xuất hiện vị Cửu hoàng tử được bệ hạ vô vàn sủng ái. Nữ nhân của hắn tuy là hoàng hậu Tây Lam, nhưng lại chỉ có một công chúa, không có hoàng tử. Cũng vì thế, Tây Lam hoàng đế bệ hạ mới yên tâm về gia tộc Y Nặc đi. Hắn hiện tại giật mình chính là một tháng sau cử hành nghi thức hoàng gia long trọng như vậy, bệ hạ còn phái sứ thần thông báo tới ba đại quốc, như vậy không phải nói Cửu hoàng tử đột nhiên xuất hiện sẽ gây ra biến cố lớn cho Tây Lam sao. “Là thật. Trẫm đã hạ ý chỉ chiêu cáo Tây Lam.” “Bệ hạ. Nghi thức kí danh của hoàng tử cử hành long trọng như vậy, không hợp lễ nghi a, bệ hạ!” Lại một người nhảy ra, là Lễ bộ đại thần chủ quản về lễ nghi. “Hoàng nhi của trẫm chịu khổ ở lãnh cung nhiều năm, trẫm rất tự trách. Hiện tại trẫm muốn bồi thường hoàng nhi, các ngươi thân là đại thần của trẫm, chẳng lẽ lại muốn cản trở?” “Thần không dám!” Nhìn gương mặt hóa đen của bệ hạ, ngôn ngữ cũng mang theo cuồng bạo, một đám người kinh sợ, sợ rằng đế vương lãnh khốc vô tình bạo phát tức giận lên người mình. Đến lúc đó hối hận cũng không thể giải quyết. Bị đế vương lạnh lùng vô tình nhớ thương, hắn còn mệnh tồn tại sao. Phải biết Tây Lam hoàng đế bệ hạ mặc dù đối với thần tử là một vị minh quân, nhưng cũng là một minh quân bá đạo, chuyện đã quyết định tuyệt đối không để người khác chất vấn. Hiện tại, nhóm đại thần đang e sợ này đã biết được Cửu điện hạ trong lòng bệ hạ nặng cỡ nào. Đồng thời, bọn họ cũng không khỏi nói thầm, bệ hạ từ khi nào có Cửu hoàng tử? Phải biết lúc bệ hạ phát ra ý chỉ, phái sứ thần thông báo tới tam đại quốc, bọn họ vô cùng kinh ngạc. Tới giờ chưa hề nghe qua bệ hạ có một đứa con là Cửu điện hạ, sao tự nhiên lại xuất hiện? Biết được tin kinh dị này, bọn họ lập tức hỏa tốc phái người tra hỏi, mới biết hóa ra Cửu điện hạ là đứa con của Nhược phi vài năm trước bị biếm lãnh cung. Bất quá, áy náy? Bệ hạ biết áy náy? Nhóm thần tử động loạt run rẩy khóe miệng. Đế vương lãnh khốc vô tình của bọn họ có thứ tình cảm gọi là áy náy sao? Theo bọn họ biết thái độ bệ hạ đối với các hoàng tử rất nhạt nhẽo. Mà Cửu điện hạ hạ sinh ở lãnh cung lại làm bệ hạ nói ra lời đáng sợ đến vậy, xem ra không phải nhân vật đơn giản. Bất quá, hình như nghe nói Cửu điện hạ là ngốc tử a, chẳng lẽ sai sao? Là tên chết tiệt nào nói lung tung, để ta biết, xem ta có đánh vỡ đầu ngươi không thì bảo. Nhóm đại thần hận tới nghiến răng, mà Tây Lam Thương Khung vẫn tỏa ra hàn khí, lạnh lùng nhìn chăm chăm bọn họ, cứ như phải khoét ra một cái lỗ mới cam tâm. Hiện tại để bọn họ giác ngộ một phen, sau này bớt phiền toái. Y hiện tại không có nhiều thời gian để chơi với bọn họ, bảo bối còn đang chờ y a. “Một tháng sau, trẫm muốn thấy nghi thức hoàng gia long trọng nhất. Bây giờ, bãi triều!” Một khắc cũng không muốn níu kéo, Tây Lam Thương Khung nhớ thương thiên hạ trong tẩm cung, uy nghiêm nói xong câu này liền vội vàng li khai đại điện. Lưu lại một đám thần tử kinh ngạc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Ai, ngươi nói xem Cửu hoàng tử rốt cuộc có chỗ nào thần kì, lại làm đế vương lạnh lùng để ý đến vậy?” Đứng lên vỗ vỗ triều phục, Lễ bộ đại thần Lê Tạ huých Tài vụ đại thần đang uể oải, tò mò hỏi. Một hoàng tử không tiếng tăm gì trong lãnh cung, hôm nay lại nhấc lên một làn sóng to gió lớn ở Tây Lam quốc. “Sao ta biết, ta chưa thấy Cửu hoàng tử a.” Tài vụ đại thần Đa Lí Tư Y Nặc thực uể oải. Bởi vì một tháng sau hắn gặp xúi quẩy rồi. Nghi thức hoàng gia long trọng kia phải mất bao nhiêu tiền a. Lúc trước nữ nhân của hắn phong làm Tây Lam hoàng hậu đã làm hắn đau lòng thật lâu, huống chi hiện tại là Cửu hoàng tử. “Cửu hoàng tử a, chính là đứa con của Nhược phi bị biếm vào lãnh cung. Nhược phi, xem ra lại sắp được sủng ái đi. Bất quá nghe nói Nhược phi điên rồi.” “Tiền a tiền, tiền của ta a, tiền……” “Ta nói Đa Lí Tư, ngươi đừng có lúc nào cũng nghĩ tới tiền được không? Tiền này cũng đâu phải của ngươi, ngươi chỉ có thể nhìn không thể lấy.” Lễ bộ đại thần Lê Tạ đối với tên ham tài này thực hết nói nỗi rồi. Kia chính là tiền của bệ hạ a, một đồng ngươi cũng đừng mong nghĩ tới. “Ngươi nói vậy là sao, bệ hạ tín nhiệm ta, đem tài vụ Tây Lam cho ta quản, đó là trách nhiệm của ta, tự nhiên ta phải tính toán mỗi ngày, như vậy mới an tâm được. Nếu ngày nào đó ta không chú ý, bị ai đó tham ô thì sao, ta tuyệt không cho phép phát sinh chuyện này.” “Dát? Ngươi vô phương rồi.” “Gì?” Lễ bộ đại thần quay đầu lại, phát hiện mọi người đều rời đi cả rồi, mà bóng dáng đang bước nhanh ra ngoài điện tựa hồ là….. “Đông Địch tướng quân!” Vứt lại Tài vụ đại thần còn đang chìm trong mớ tiền tài, Lễ bộ đại thần bước nhanh đuổi theo bóng người phía trước. “Lê đại nhân, ngài có việc gì sao?” Đông Địch xoay người, nhìn người vừa chạy tới thở hồng hộc trước mặt mình, không biến sắc hỏi. Hắn đã muốn mau chóng biến mất, không ngờ vẫn chậm một bước. “Đông Địch tướng quân, sao lại không thấy Quân vụ đại thần.” Nhìn trái nhìn phải, xác định không thấy lão nhân uy nghiêm kia, không khỏi hỏi. “Phụ thân sinh bệnh, hôm nay không đến.” “Thật sao. Đông Địch tướng quân, ngươi không tới gặp Cửu điện hạ sao? Dù sao Cửu điện hạ cũng là cháu trai của Đông Địch tướng quân a.” Lễ bộ đại thần Lê Tạ làm ra bộ mặt bí hiểm, nhìn nam nhân tuấn mĩ trước mặt. “Không, nếu bệ hạ triệu kiến, Đông Địch tự nhiên sẽ được gặp Cửu điện hạ.” Không biết tên cáo già này lại toan tính gì nữa, Đông Địch nhíu mày. “Kia tướng quân không tới thăm Nhược phi sao? Nghe nói tình huống Nhược phi không được tốt lắm.” “Nhược phi lúc trước bị biếm lãnh cung, hoàn toàn là tự cô ta gieo gió gặt bão, không thể trách ai.” Hơn nữa điên rồi cũng tốt, sẽ không cảm thấy khó chịu nữa. Lúc trước hắn đã không tán thành Nhược phi tiến cung, phải biết đế vương lạnh lùng nhất định chỉ mang lại bi ai cho nàng, chính là cô ta khư khư cố chấp mới tạo thành kết cục bi thảm hiện tại. “Tướng quân thực vô tình, đối với muội muội mình cũng có thể thờ ơ như vậy.” Lê Tạ thở dài lắc đầu, giống như đồng tình. “Lê đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” “Ha ha, không có gì, thời tiết hôm nay thật tốt a!” “Nếu vậy, Đông Địch xin cáo từ.” Đông Địch hắc tuyến! Nhanh chóng tránh xa Lễ bộ đại thần hôm nay có vẻ rất quỷ dị này
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]