Ngay lúc Tây Lam hoàng đế bệ hạ vì bé con trong lòng mà hoảng loạn thì một âm thanh nhút nhát khẽ vang lên bên tai. “Cái kia, bệ hạ, để ta làm thử xem.” Tây Lam Thương Khung vội ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người không biết từ khi nào tới bên cạnh mình. Đó là một cung nữ khoảng 12 tuổi, đôi mắt long lanh, khí chất kiền tịnh làm người ta sinh ra hảo cảm. Tuy có chút nghi hoặc một cung nữ thân phận thấp kém có biện pháp gì làm hoàng nhi của y tỉnh lại, Tây Lam Thương Khung do dự một lát vẫn đáp ứng. Nếu tiểu cung nữ này tự để cử mình, có lẽ nàng cũng có chút năng lực đặc biệt. Giao hoàng nhi cho cung nữ nói mình có biện pháp này, Tây Lam Thương Khung liền leo lên bờ, không để ý tới một thân chật vật, ở bên cạnh lo lắng nhìn xem nàng làm cách nào cứu tỉnh hoàng nhi của mình. Nhưng mà cái gọi là cứu trị của cung nữ nhút nhát kia làm Tây Lam Thương Khung đen mặt. Nhất là khi nghe thấy nàng lầm bầm: “Ách? Sao lại không hiệu quả?” “Chẳng lẽ ta làm sai sao?” “Sao lại không phun nước ra a!” “Đủ rồi, ngươi đang làm cái gì? To gan, dám đùa giỡn trẫm. Nếu hoàng nhi có sơ xuất gì, ngươi chờ chôn cùng đi.” Sắc mặt Tây Lam Thương Khung rất khó coi, nhìn hoàng nhi của mình bị tiểu cung nữ kia hết ôm lại hôn, còn đấm đấm. “Ha hả, trẫm nên nói ngươi lớn mật hay kiêu ngạo? Dám đối đãi hoàng nhi của trẫm như vậy.” Tây Lam Thương Khung giận dữ cười. Cung nữ nho nhỏ này đúng là kiêu ngạo, dám không sợ chết mà tổn thương hoàng nhi của y. “Bệ hạ minh giám, nô tì tuyệt đối không có ý xâm phạm điện hạ, nô tì làm vậy vì muốn điện hạ phun số nước đã uống ra, thông đường hô hấp. Hơn nữa xem tình huống tiểu điện hạ thì đã lâm vào trạng thái chết giả, vì thế nô tì đang làm hô hấp nhân tạo.” “Hô hấp nhân tạo?” Tây Lam Thương Khung thấy tiểu cung nữ nói rất rõ ràng rành mạch, hiển nhiên cũng rất phù hợp với hành động, cũng không khỏi tin tưởng vài phần, tạm thời áp chế cơn khó chịu kì quái trong lòng. “Vậy ngươi còn dừng lại làm gì, mau hô hấp nhân tạo đi.” Hiện tại tình huống hoàng nhi đang nguy cấp, tiểu cung nữ này còn dám chần chờ. “Dạ, bệ hạ.” Khúc Vị Trì thực ủy khuất, ta dừng lại còn không phải vì bệ hạ phát hỏa sao, người ta mới không dám không ngừng a. Sao bây giờ lại nói như tất cả đều là lỗi của ta ấy. Vốn nhìn thấy hoàng đế bệ hạ tới liên trì, nàng còn thực hưng phấn, tưởng rằng có thể thông qua chuyện phát sinh này để thoát khỏi kiếp sống thê thảm của cung nữ. Ai ngờ bây giờ lại càng thê thảm hơn, mệnh cũng sắp đứt rồi. Nghĩ tới trường hợp đứa con của hoàng đế bệ hạ chết trong tay mình nàng nhất định khó thoát tội chết. Việc này so với lúc nàng tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong thân xác một cung nữ bé nhỏ càng khủng khiếp hơn. Hơn nữa sao nàng bận rộn suốt nửa ngày, đứa bé vẫn không tỉnh, ngay cả một ngụm nước cũng không phun, nàng đã mệt tới ứa một thân mồ hôi a, đương nhiên, một nửa là do bị dọa. Thê thảm rồi, nàng có thể nào bị hoàng đế bệ hạ thẹn quá thành giận mà giết chết không a. Sao lại chết thê thảm như vậy a. Ô ô, vì sao lại như vậy? Lúc thực tập khóa cứu sinh ở trường nàng chưa từng thất bại a. Huống chi, nàng cũng có thể coi là học sinh giỏi trong học viện y khoa, sao lại không thể cứu một đứa bé chết đuối? Chẳng lẽ đứa bé này bị chìm quá lâu nên đã chết rồi? Không thể nào, chẳng lẽ trời muốn nàng chết? Đúng lúc này, Tây Lam Thương Khung cũng nhìn ra manh mối. Hoàng nhi của y căn bản không phải chìm vào nước mà không hô hấp, bé đang chìm vào trạng thái quy tức. Vừa nãy y quá bối rối nên không chú ý tới, trên người đứa bé này đậm đặc sức mạnh nguyên tố thủy. Thủy sẽ hộ mệnh bé. Phất tay áo đánh văng tiểu cung nữ ngây ngốc, Tây Lam Thương Khung ôm lấy đứa con, nhanh chóng chạy về tẩm cung. Một đường làm thị vệ cung nữ nhìn thấy bệ hạ cả người ướt sũng, ôm một đứa bé cũng đồng dạng như vậy, trong lòng kinh ngạc cỡ nào a, vì thế ngày đó hoàng cung xuất hiện thiệt nhiều tượng đá. Mà Khúc Vị Trì bị Tây Lam Thương Khung dùng ống tay áo đánh văng, nhìn Tây Lam hoàng đế bệ hạ biến mất trước mắt, thực sự muốn chửi ầm lên. “Ôi, chết tiệt, thắt lưng của ta a, suýt chút nữa bị ống tay áo đánh gãy rồi. Xem ra tu vi Tây Lam hoàng đế bệ hạ rất cao, ngay cả quần áo cũng có thể làm vũ khí giết người. Đúng là xui chết ta, hảo tâm lại không được báo đáp a.” Khúc Vị Trì hùng hùng hổ hổ đang lo lắng xem có nên chạy trốn không, dù sao nếu đứa con của hoàng đế xảy ra chuyện, mình sẽ chết chắc. Nhưng nàng còn chưa kịp tìm ra đường chạy thì đột nhiên bị một đám người lao tới hù chết. “Bệ hạ đâu?” Tang Đạt tổng quản dắt theo một đoàn hiến tế không hề ngừng nghỉ lao tới đây, thế nhưng lại không thấy bóng dáng bệ hạ, cái này bảo hắn làm sao không vội a. “Bệ, bệ hạ li khai.” “Cái gì!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]