*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Tử Ngang nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ trong lời nói thì rất thâm sâu đó nha.
Mặc dù hai người chơi ở hai phe đối lập không nhất định sẽ thù hằn nhau, nhưng ở một nơi như Mã Nguy Dịch thế này, chỉ cần thấy tên đỏ là nhào vô đánh, mà người quen chắc chắn sẽ đánh càng hăng hơn.
[Đội] [Khúc Hồng Trang]: Hạc Quy hoài thành quen luôn…………
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: Hạc Quy hoài thành quen luôn…………
[Đội] [Hạc Quy Cô Sơn]: Quả Cam mày đừng có góp vui chứ
[Đội] [Đông Phương Lạc]: Í, nhị thiếu này là cậu bạn mà cậu nói với tôi sao?
[Đội] [Hạc Quy Cô Sơn]: Ừ nó đó~
[Đội] [Diệp Túy Nguyệt]: =、=
[Đội] [Đông Phương Lạc]: Nhị thiếu manh quá
Động tác của Cố Thần khựng lại, cho đến bây giờ cậu cũng chỉ mới copy câu nói của Khúc Hồng Trang và thêm một cái mặt thôi, Hoa Hoa này nhìn đâu ra cậu manh chứ? Không đúng, rốt cuộc cậu cho người ta ấn tượng manh ở chỗ nào?
[Đội] [Khúc Hồng Trang]:
[Đội] [Hạc Quy Cô Sơn]:
Hoa Hoa thổ hào trong đội nói khá nhiều, Lâm Tử Ngang và Khúc Hồng Trang cũng thuộc loại này, Cố Thần thì thỉnh thoảng sẽ xen vào một câu hoặc một cái mặt, nhưng khi họ bàn về chuyện đánh danh kiếm thì cậu hoàn toàn không thể xen vào được, bởi vì cậu không biết danh kiếm là gì cả.
Người im lặng nhất trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-ho-nhi-nhan-chuyen/56630/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.