Chạng vạng nàng vội rời Ô Vưu Tự vào kinh. Tề vương phủ rất dễ tìm, xa xa đã nhìn thấy có người đứng ở trên thềm đá, đến gần mới phát hiện là Hãn Úc, áo trắng như tuyết, kim quan buộc tóc, sắc mặt nhuộm ánh tà dương, đứng ở trước cửa sơn đỏ, khác nào giai công tử nhẹ nhàng trong trần thế.
Hắn cũng nhìn thấy Tân Di, mỉm cười chào đón, miệng nói: "Ta đoán là thời gian này, cuối cùng cũng đã đến rồi."
Không có ai hiểu nàng hơn hắn.
Nói chuyện phiếm mọi việc sau khi xa cách, chỉ hỏi sư huynh sư tỷ có mạnh khỏe không, sư đệ sư muội có nghe lời hay không, còn nói trong ngày xuân mưa nhiều, mộ của sư phụ nên tu chỉnh rồi, lại không đề cập đến những chuyện khác. Dường như trong hai năm này, hắn không hề ngày ngày gởi thư, nói lúc đầu tương tư đứt ruột đứt gan, lại hỏi trăng vẫn sáng như lúc ấy, người liệu có còn là người khi đó chăng? "(*)
(*) câu này lấy ý từ bài từ Tấn vân tùng lệnh của Nạp Lan Tính Đức, thị vệ của Khang Hi, được xưng tụng là" Thanh sơ đệ nhất từ nhân "(Đệ nhất từ nhân đầu đời Thanh). Bài từ có câu:" Tràng đoạn nguyệt minh hồng đậu khấu, nguyệt tự đương thì, nhân tự đương thì phủ? "Tạm dịch: Trăng sáng hồng đậu khấu đứt ruột, trăng này vẫn giống trăng xưa, mà người liệu có còn như thuở đầu? Hồng đậu là hạt tương tư, vì vậy cả câu có ý nghĩa là đang tương tư về cảnh còn người mất.
Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-giang-nguyet/2667260/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.