Trên đường trở về kinh thành, ban ngày gấp rút lên đường, đến gần chạng vạng lại tìm chỗ đặt chân thu xếp. Trên đường tuy là được reo hò cổ vũ không ít, nhưng vẫn phải bôn ba. Kỳ Sóc càng giống vợ hắn hơn, chuẩn bị cơm nước, chờ Kỳ Diễn An trở về. Kỳ Diễn An hiện tại không chỉ là thiếu gia của một mình y, mà còn là tướng quân của biết bao binh lính, thường thường phải lo liệu xong rất nhiều sự vụ, mới có thể về. Ban đêm bọn họ ôm nhau mà ngủ, đại khái là thói quen của nhiều năm trước, Kỳ Sóc luôn tỉnh lại trước bình minh, ở trước bình minh tối tăm yên lặng quan sát gương mặt mà y vô cùng yêu thích, trân quý dùng đầu ngón tay miêu tả mũi lông mày Kỳ Diễn An.
Có đôi khi nếu Kỳ Diễn An không bận, sẽ đưa Kỳ Sóc đi dạo một chút. Cảnh vật nơi nào cũng giống nhau, đa phần là có người có núi, có sông.
Mùa hè nóng bức, mặt trời lặn sau núi, người hóng mát cũng nhiều hơn. Cành liễu phiêu diêu trước gió, chấm nhỏ rơi xuống màn đêm, trăng tròn khuyết một miệng không hiểu vui buồn của thế gian, ánh trăng không phân biệt xa gần, muôn đời sáng ngời. Tươi sáng phản chiếu những niềm vui và nỗi buồn trên mặt đất.
Hai người dựa lưng vào cây hóng mát, khi gió đêm thổi qua, họ nghe thấy âm thanh như sóng từ cành lá sum suê trên đầu. Trong đình bên bờ sông truyền đến tiếng đùa giỡn của mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng có người lớn tuổi mắng vài câu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-giang-duoi-anh-trang/3577934/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.