Trời trong xanh, giữa ban ngày ban mặt. Kỳ Sóc đương nhiên biết thiếu gia nhà mình không phải đi thưởng thức thứ tà âm làm cho người ta mềm cả xương cốt kia, cũng sẽ càng không phải đi ôm Hoàn phì Yến sấu*. Mặc dù như vậy, mỗi lần cậu và Kỳ Diễn An đi vào Linh Hi Lâu này vẫn khiếp đảm, giống như nữ nhân xinh đẹp nơi này đều là yêu tinh, có thể ăn tươi nuốt sống cậu, cả xương cũng không nhả.
(Câu “Hoàn phì Yến sấu” ý nói Dương Quý Phi có thân hình mũm mĩm còn Triệu Phi Yến lại mảnh mai. Đều nói tới mỹ nhân xinh đẹp. Cụ thể mn search google là ra nha)
Cậu theo sát phía sau Kỳ Diễn An không dám ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt vẫn nhịn không được dời về phía mấy bức tranh thủy mặc treo trên vách tường, ký tên là, Giang Chu Khách.
Linh Hi Lâu tuy nói là thanh lâu, nhưng cũng không phải là nơi dâm mỹ đem da thịt lộ liễu đặt trên bàn. Khách nhân nơi này phần lớn là tài tử phong lưu thương nhân phú quý, loại người này đơn giản chỉ là muốn tìm một người biết lạnh biết nóng, tốt nhất còn có vài phần tài nghệ tuyệt sắc giai nhân.Nếu mặt tiền không được trang trí bằng bút mực mà lại trần trụi như đang chọn thịt lợn thì khó coi quá.. Ông chủ của Linh Hi Lâu thích múa văn nghịch mực*, bởi vậy nếu gặp được khách nhân giỏi thư họa, cũng sẽ mời người đề chữ vẽ tranh, đây chính là nguồn gốc của những bức tranh chữ trên tường.
*Xuất phát từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-giang-duoi-anh-trang/3577904/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.