Dịch & biên: †Ares†
oOo
Đại Nhiệt tìm hiểu qua quy tắc của giải đấu, đối với điều lệ "sơn trại đại đương gia được trực tiếp thăng cấp tiến vào Vòng Chung Kết" thì có chút ngoài ý muốn. Có vẻ như hệ thống muốn chiếu cố một chút với số đại đương gia ít ỏi đếm trên đầu ngón tay ở thời điểm này.
Như thế cũng tốt, miễn được việc phải chen chúc ở Vòng Sơ Tuyển, có khi lại lật thuyền trong mương không biết chừng — đây không phải chuyện kỳ lạ, tấp nập người chơi, đao thương không có mắt, lại còn quy tắc mỗi người mỗi ngày nhiều nhất có thể tham gia hai mươi trận tranh tài, tức là mỗi ngày đều phải cố sức mà đánh đủ hai mươi trận mới có cơ hội đi tiếp.
Cho nên mới nói, ở trong hoàn cảnh này, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Mà có thể trực tiếp qua được một cửa ải như thế cũng là bớt vô số điều phải lo nghĩ.
Đại Nhiệt đang nghĩ xem nên làm gì trong sáu ngày Vòng Sơ Tuyển kia — xem cuộc chiến hoàn toàn chỉ là hành vi góp vui, từ trước đến nay hắn không có hứng thú…
- Trư ca ca, rốt cuộc có thể liên lạc với anh rồi!
Đã thật lâu không gặp Thiên Tầm Ái, tiếng cười trong vắt đã thật lâu không nghe kia giờ lại vang lên bên tai Đại Nhiệt, làm cho hắn cảm thấy thật kinh hỉ.
Đại Nhiệt cười nói:
- Ha ha, dạo này anh bế quan!
Thiên Tầm Ái nói:
- Chẳng trách cứ không liên lạc được!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-nhat-mong/2258712/quyen-7-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.