Khi Tôn Hành Giả nhức đầu chịu không nổi liền năn nỉ rằng:
- Thầy ôi! Xin đừng niệm nữa, để tôi chạy thuốc.
Tam Tạng hỏi:
- Ði kiếm ở đâu bây giờ?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Trừ ra xuống Diên vương, mà lấy hồn vía.
Bát Giới nói:
- Thưa thầy, đừng nghe lời ấy, bởi sư huynh có nói trước với tôi rằng: Chẳng cần xuống Âm ti, ở trên dương gian cũng có thuốc.
Tam Tạng ngỡ thiệt, liền niệm chú, Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Thầy đừng niệm nữa, để tôi kiếm thuốc trên dương gian.
Bát Giới thưa rằng:
- Xin thầy niệm hoài anh tôi phải phục.
Tôn Hành Giả nổi giận mắng rằng:
- Mi là súc vật, sao quyết hại ta.
Bát Giới cười ngất nói rằng:
- Tại anh hay khuấy tôi, nên tôi phải khuấy lại.
Tam Tạng hỏi:
- Dương gian có thuốc chi mà cứu đặng.
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Nay tôi đi tìm ông Thái Thượng xin một viên thuốc hườn hồn thì cứu vua Ô Kê mới sống.
Tam Tạng mừng rỡ hối đi.
Tôn Hành Giả nói:
- Bây giờ đã hết canh ba, tôi vừa khứ vừa hồi chắc sáng trắng đi về mới tới, nếu để cái thây nằm trơ trơ như vậy, e mất thể diện người sang, phải có ai ngồi khóc cầm chừng mới đặng.
Bát Giới nói:
- Thôi anh đừng nói dài vắn chi hết, phần tôi khóc chớ ai, anh cứ việc để tôi lo việc khóc.
Tôn Hành Giả nói:
- Ngươi khóc thử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-ky/2031089/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.