Nói về bốn thầy trò đồng tâm hiệp ý, đi hoài mãn hạ sang thu, khí trời thêm nực nội! Tam Tạng dừng ngựa hỏi rằng:
- Nay là mùa thu rồi, sao trời nực quá?
Bát Giới nói:
- Nghe nói đường đi Tây Phương, có nước. Tư hấp lý ở ngay mặt trời lặn, tục kêu rằng: Cùng đường, thường ngày mặt trời gần lặn, vua nước ấy có lệ truyền đánh trống gióng chuông. Bởi lúc giờ thân giờ dậu mặt nhựt lặn xuống biển Tây thì sóng bũa nhấp nhô, nước sôi sùng sục, nếu không tiếng chuông trống cho lấp đi, thì con nít trong thành giựt mình chết hết. Ðất ấy nóng nảy vô cùng, tuy mùa thu mùa đông cũng không lạnh, có khi mình đi tới nước ấy thì phải?
Tôn Hành Giả cười ngất rằng:
- Nếu tới nước Tư hấp lý, thì mình đi mau biết chừng nào? Nhằm lại tánh trì trệ như thầy, dầu cho đi tới già, rồi nhỏ lại đi cho tới già nữa, đi ba đời như vậy cũng chưa cùng đường, có đâu tới nước ấy đặng?
Bát Giới nói:
- Anh nói không phải tới nước Tư hấp lý, sao mùa thu trời nực như vầy?
Sa Tăng nói:
- Hay là tại thời tiết khí theo mùa hạ chăng?
Bốn thầy trò vừa đi vừa nói chuyện, xãy thấy đàng trước có cái nhà ngói bên đường, ngoài xây vách tường đỏ, cửa nẻo cũng làm đỏ lòm!
Tam Tạng nói:
- Ngộ Không, vào nhà ấy hỏi thăm cho rõ cớ gì mà nực trái thời tiết?
Tôn Hành Giả cất thiết bãng, xủ tay áo rộng xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-ky/2031053/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.