Té ra Tam Tạng nhờ tính cây đưa qua khỏi núi Kinh cát cũng là bị rủi mà may.
Bốn thầy trò kiếm đường ra khỏi cụm rừng thì đất bằng dễ lắm. Ði hèn lâu gặp một hòn núi, cao thấu chơn mây.
Tam Tạng càng kinh hãi, Tôn Hành Giả cắp thiết bãng đi trước, ba thầy trò theo sau. Ðến khi đi khỏi đầu non, gần tới chơn núi.
Tam Tạng ngó thấy xa xa có lâu đài đền các.
Hào quang chiếu sáng thấu trời.
Nghe tiếng chuông ngân văng vẳng!
Tam Tạng nói:
- Ðồ đệ, kiểng chùa đó phải chăng?
Tôn Hành Giả thưa rằng:
Thiệt là kiểng chùa, song không rõ cớ nào, trên hào quang có hơi yêu khí, chắc không phải kiểng chùa Lôi âm, chúng ta đi ngang qua, chẳng nên ghé; e lầm kế yêu tinh.
Tam Tạng nó:
- Có khi núi nầy là núi Linh Sơn, chùa ấy là Lôi âm tự, ngươi đừng hồ nghi mà đi qua, uổng công.
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Không phải đâu! Tôi đến chùa Lôi âm biết mấy thứ đường đi đả thuộc cháo chan. Có đâu gần như vậy!
Sa Tăng nó:
- Sư huynh chẳng cải làm chi, đễ đi ngang qua cửa chùa thì biết.
Tôn Hành Giả nói phải.
Tam Tạng giục ngựa thẳng xông.
Ði tới cửa ngõ chùa, thấy chữ Lôi âm tự.
Tam Tạng hoảng kinh nhảy xuống ngựa, mắng Bát Giới rằng:
- Con khỉ khốn nạn gạt ta quá! Coi thử phải Lôi âm tự hay không?
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Xin thầy đừng nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-ky/2031034/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.