Nói về bốn thầy trò thoát khỏi nơi lưới tục, khỏi chốn trần đi chẳng bao lâu, hết hạ qua thu, cả mình đều mát mẻ.
Tam Tạng xem thấy một hòn núi cao thấu mây xanh che bóng mặt nhựt.
Tam Tạng giục ngựa lên núi được ít dặm, thấy một ông già mày râu tóc bạc chống gậy đứng xa xa, cả kêu rằng:
- Mấy ông Hòa Thượng đi Tây Phương, hãy dừng gót lại, đừng đi tới nữa mà khốn giờ, bởi trên núi nầy có bầy yêu dữ lắm ước sức chúng nó ăn cho no một bữa cũng có năm sáu vạn người ta.
Tam Tạng nghe nói sảng hồn, liền té xuống ngựa.
Tôn Hành Giả đỡ thầy dậy an ủi rằng:
- Xin thầy đừng sợ, bề nào cũng có tôi đây.
Tam Tạng nói:
- Ngươi nghe ông già ấy nói đó hay không, chắc là người rành việc yêu tinh trên núi, phải có một trò nào lên hỏi thăm cho rõ.
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Xin thầy ngồi đây mà nghỉ, để tôi đi hỏi thăm tin.
Tam Tạng nói:
- Ngươi hình tướng hung hăng, lời nói thô tục, sợ e xúc ý ông ấy, người hờn chẳng nói thiệt tình.
Tôn Hành Giả cười rằng:
- Ðể tôi hóa hình hiền hậu, đi hỏi cách dịu dàng.
Nói rồi dùn mình hóa sãi nhỏ chừng tám tuổi, hình dung sạch sẽ dễ thương, liền dông lên núi, bái ông già ấy mà thưa rằng:
- Tôi kính chào ông.
Ông ấy thấy vậy vò đầu mà cười rằng:
- Tiểu Hòa Thượng ở đâu đến đây?.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-ky/2031018/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.