Khi ấy Tôn Hành Giả dắt ngựa đi cùng núi mà kêu thầy, kiếm hoài chẳng đặng, Xảy thấy Bát Giới thở ồ ồ chạy lại hỏi rằng:
- Sư huynh kêu réo chuyện chi dữ vậy?
Tôn Hành Giả nói:
- Không biết thầy đi đâu mất, ngươi có thấy hay chăng?
Bát Giới nói:
- Tôi thuở nay sau lưng thầy, tại anh bày đặt cử tôi làm chức Tiên Phuông tôi liều mạng đánh với con yêu một hồi gần hết hơi nó mới chịu chạy, anh với Sa Tăng giữ sư phụ, sao bây giờ lại hỏi tôi.
Xảy thấy Sa Tăng chạy lại, Tôn Hành Giả hỏi rằng:
- Thầy ở đâu?
SaTăng nói:
- Hai anh đều chóa con mắt để cho chúa yêu chạy lại bắt thầy, nên tôi đánh với nó, còn thầy ngồi trên lưng ngựa một mình, lẽ nào lại đi mất.
Tôn Hành Giả nóng nảy dựng nói rằng:
- Thôi thôi, đã mắc kế nó rồi!
Và nói và nhảy. Sa Tăng hỏi:
- Kế chi đó?
Tôn Hành Giả nói:
- Ấy là kế phân biện mai hoa đó, nó chia anh em ta một người một ngỏ, làm như biến bông mai rãi ra, đặng nó bắt thầy như ngắt nhụy bông mai đó! Tuy vậy mà động núi nầy cũng dễ kiếm lắm, anh em ta rán tìm tòi cho mau.
Khi ấy ba anh em đi hơn hai chục dặm, thấy dưới hòn núi có một cái động lớn, ngoài cửa động có tám chữ: An Vụ sơn. Chiếc nhạn liên hườn động.
Tôn Hành Giả nói:
- Bát Giới ra tay đi, ấy là động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-ky/2030994/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.