Nói về bốn thầy trò từ biệt Quận Hầu rồi đi thẳng, Tam Tạng ngồi trên lưng ngựa ngó Hành Giả mà nói rằng:
- Ðồ đệ ôi! Cái công quả nầy hơn việc cứu con nít tại nước Tì Khưu, vì cứu dân cả quận:
Tôn Hành Giả thưa rằng:
- Ấy là tại người ta làm lành mà cảm động, chớ tôi có công chi!
Khi ấy thầy trò đi thẳng một đường, ngày tháng như thoi đưa thấm thoát, gần cuối mùa thu, bốn thầy trò đi bèn lâu, xa xa ngó thấy bóng thành trì khác.
Tam Tạng giơ roi chỉ ngựa mà nói rằng:
- Ngộ Không, ngươi xem chỗ ấy có thành trì phải, song không rõ là xứ gì?
Nói chưa dứt lời, xảy thấy trong bụi cây, có một ông già bước ta.
Tam Tạng vội vã nhảy xuống ngựa, bước tới bái chào.
Ông già ấy đáp lễ hỏi rằng:
- Trưởng lão ở đâu đến đây?
Tam Tạng chắp tay thưa rằng:
- Bần tăng ở Ðông độ, vưng chỉ Ðường thiên tử qua Lôi âm lạy Phật thỉnh kinh. Nay đến chốn nầy chẳng biết hiệu quý xứ là chi, xin ông làm ơn cắt nghĩa.
Ông ấy nghe nói khen rằng:
- Thầy thiệt là có đạo đức, xứ nầy là Thiên Trúc quốc hạ quận, gọi là châu Ngọc Hoa, ông chủ thành nầy là tôn thất của vua Thiên Trúc phong làm Ngọc Hoa Vương, rất hiền lành kính tăng trọng đạo, yêu nước thương dân, nếu lão thiền sư ra mắt, chắc là trọng đãi vô cùng.
Tam Tạng tạ ơn, còn ông già đi thẳng vào rừng.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-du-ky/2030990/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.