Tiết Uẩn thật sự hối hận, sớm biết vậy cô đã không vì tờ tiền kia mà nhận lấy cuộc sống khổ cực này, nếu không phải như vậy thì hiện tại cô làm sao giống như nha hoàn quét dọn vệ sinh tại nơi này chứ? Thế thì thôi đi, không thể chịu đựng nhất chính là Văn thiếu gia có quá nhiều tật xấu! Ưa sạch sẽ tới cực hạn! Vì thế cô phải dốc sức bình sinh mới miễn cưỡng khiến thiếu gia gật đầu.
“Haiz, người ta vì năm đấu gạo mà khom lưng, còn tôi là vì cầu xin tha thứ mà khom lưng.” Tiết Uẩn nằm sải lai trên sofa, cô buồn ngủ đồng thời cũng không quên cảm khái: “Chân lý của nhân gian bất sách* nói cho chúng ta biết, làm người đó, nhất định không thể làm sai.”
(*) ý là đời người đã gian nan, có một số việc không cần phải nói ra
Văn Nhiên bị làm ồn buông quyển sách xuống, anh liếc cô một cái, trầm giọng dặn dò như địa chủ: “Đi nấu cơm.”
Tiết Uẩn mệt mỏi chỉ muốn nằm yên, cô quyết định không để ý tới anh.
Văn Nhiên cảm thấy rất thú vị, đã lâu không tìm ra đồ chơi tốt như vậy. Thế là anh giơ lên cái tay không bị thương để đỡ cằm, anh nhìn bộ dạng nằm sải lai thoải mái của cô với vẻ đầy hứng thú: “Nghe nói ‘Học viện võ thuật nữ Hoàng đại nhân’ có một quy định thế này, đó chính là không được tùy tiện sử dụng vũ lực, cô nói xem…” Anh cụp mắt nhìn cái tay bị thương của mình, “Nếu tôi đi tìm vị Hoàng đại nhân kia…”
“Nấu!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-dam-tinh-yeu/62537/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.