Người trông giữ thấy Remus tỉnh lại, đầu tiên đưa tới một bữa cơm, sau đó mời Snape đến. Snape chậm rãi đi vào địa lao, đem chậu tưởng kí đặt trên bàn, cười nói: “Nhìn xem, Remus Lupin. Biểu hiện của ngươi khá phấn khích.” Tuy không nhớ nổi hai mươi ngày qua mình đã làm cái gì, Remus vẫn có thể đoán ra dựa vào kinh nghiệm trước đây, nhưng lời của Snape vẫn khiến hắn run rẩy, lời nói trào phúng đó có phải là do những gì hắn gây ra vượt xa tưởng tượng? Hắn đề phòng nhìn chậu tưởng kí, do dự có nên xem hay không, một mặt hắn không muốn thấy tình cảnh mình giết chết thành viên của Hội phượng hoàng, mặt khác hắn lại muốn biết mình đã làm chuyện gì, có lẽ chuyện cũng không tệ hại như hắn tưởng hay không tệ hại như Snape ám chỉ? Bình tĩnh lại, hắn quyết định xem. Hắn đem đầu vào chậu tưởng kí, nhưng khi rút đầu ra thì mặt hắn không còn chút máu, trắng xanh tàn tạ. Cổ họng hắn động vài lần, ọc một tiếng, hắn nôn ra, không chỉ đem thức ăn mới ăn vào trong bụng nôn ra, mà còn đem thức ăn lưu lại trong bụng nôn ra, cuối cùng ngay cả dịch mật cũng nôn ra. Cho đến khi không còn nôn được gì, hắn vẫn nôn khan liên tục, chỉ hận không thể đem gan tronng bụng nôn hết ra. Hắn lảo đảo muốn ngã xuống, lui về phía sau tựa vào tường, hắn ngồi xuống, cuộn chặt mình, giống như muốn thu nhỏ, trở thành một điểm không ai thấy. Đầu chôn thật sâu trong cánh tay, cực lực áp chế tiếng gào khóc vang lên trong phòng giam. Hắn giết nhiều lắm, nhiều người lắm! Phù thủy hay Muggle, nam hay nữ, người già hay trẻ em, chỉ cần không phải là Tử thần thực, hắn đều tấn công, hắn không thể đếm được có bao nhiêu người chết dưới móng sói của hắn. Có một số phù thủy đặc biệt mạnh, có thể thoát nạn, nhưng cũng không thể trở lại cuộc sống trước kia, hắn dùng móng vuốt của chính mình biến họ trở thành ngưới sói. Vì thế hắn không xem hết trí nhớ của mình trong chậu tưởng kí, khi hắn thấy mình xé toang cổ họng của một đứa trẻ Muggle, đau đớn và máu tanh, hắn rốt cuộc xem không được nữa, chật vật rời khỏi chậu tưởng kí. Khi thú tính thì kích động cỡ nào, khi tỉnh lại thì đau tận tâm can. Chỉ cần tưởng tượng đến từng người từng người bị hắn giết chết, cùng với những phù thủy bị hắn cắn phải trở thành người sói, cả người hắn lạnh như băng. Đây là chuyện hắn sợ hãi nhất trong cuộc đời, vì thú tính của hắn mà có bao nhiêu người thương vong, bởi vì hắn từng chịu đựng, cho nên hắn biết loại đau khổ này, nhưng bây giờ… ” A!” Hắn đau đớn, không ngừng vò tóc, nước mắt rơi đầy trên mặt. Hắn rõ ràng là người ôn hòa, là người hiền lành, vì sao phải trừng phạt hắn như vậy? Hắn không muốn làm người sói, hắn không muốn giết người, không muốn tạo ra người sói, hắn không muốn! Trời dần dần tối, tối đến mức không thấy năm ngón tay. Remus vẫn ngơ ngác tựa vào tường, nước mắt trên mặt đã sớm khô cạn, hắn chỉ im lặng như vậy, im lặng nhìn phía trước, ánh mắt ảm đạm giống như hắn không phải người sống. Hắn điên thì tốt. Đáng tiếc hiện tại hắn rất tỉnh táo. Chỉ không lâu nữa sẽ đến tháng tiếp theo, nếu hắn không có lang dược. Hắn tiếp tục trở thành vũ khí của Tử thần thực tử, trở thành sát thủ tốt nhất của bọn họ. Nghĩ vậy, hắn lại muốn nôn, cũng nôn không được. Nhưng mà, muốn hắn bán đứng bạn bè, hắn cũng không làm được. James, Sirius và Peter biết hắn là người sói nhưng vẫn sẵng sàng làm bạn với hắn, đối với hắn mà nói đây là một ân huệ, hắn không thể vì vấn đề của chính mình mà ra bán đứng bạn bè. Nhưng hắn có đủ dũng khí đối mặt với những ngày thanh tỉnh sau ngày trăng tròn không? Đối mặt với những người tử vong và người sói mới, hắn không thể cho rằng hành vi của mình là đúng đắn? Tình bạn và đạo đức, hắn không thể lựa chọn, cũng không có thời gian lựa chọn, thời gian cuối cùng để nhận lang dược của tháng này đã đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]