Qua thật lâu thật lâu, Harry ý thức được tai mình không có vấn đề, cậu không nghe lầm. Chậm rãi, chậm rãi, từ khiếp sợ tỉnh lại, khuôn mặt sững sỡ bắt đầu khôi phục phong thái như ngày thường, cậu cố gắng bảo trì bình tĩnh, nhưng khóe miệng cong lên, hai mắt linh động cười híp lại. “Ta có thể sống…… Ta có thể sống……” Cậu thì thầm những lời này, như là đột nhiên nhớ đến cái gì đó, tay nắm chặt lấy tay Voldemort, chặt đến mức tạo thành năm dấu tay trên tay hắn. Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên, tràn ngập nghi ngờ hỏi Voldemort: “Voldy, Voldy, ta thật sự có thể sống sao? Ngươi, ngươi không lừa ta, ta thật sự có thể sống sao? Ngươi đừng lừa ta, ta biết là ta phải chết, cho nên ngươi không cần lừa ta giúp ta vui vẻ!” “Ta xác định, em nhất định sẽ sống, nhất định có thể bình an mà sống, ta tuyệt đối không lừa em, ta hướng Merlin thề!” Voldemort ôm cậu càng chặt, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn của Harry khiến hắn cảm giác nhiệt độ toàn thân đều tập trung tại hốc mắt. Mấy tháng qua, Harry phải chịu đựng rất nhiều áp lực! Được Voldemort khẳng định, nửa giờ sau Harry tiếp nhận sự thật: Voldemort đã tìm được cách có thể giúp cậu sống ở thế giới này, không có gì không ổn. Cậu vùi mặt vào lòng Voldemort, không ngừng chớp chớp mắt, không ngừng nói với chính mình không được khóc, hy vọng nước mắt chảy xuôi, nhưng nước vẫn cứ tràn ra hốc mắt, dù cậu kiềm chế như thế nào, cũng làm ướt một mảnh áo choàng của Voldemort. Kỳ thật cậu luôn sợ hãi, sợ hãi mình phải rời bỏ thế giới. Cậu từng an ủi Voldemort, nói rằng sau khi cậu chết thì tương lai cậu sẽ xuất hiện trước mặt Voldemort, tiếp tục làm bạn với Voldemort, nhưng cậu cũng biết khả năng này rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể xem nhẹ. Mỗi một Harry có cuộc sống của chính mình, cuộc sống của bọn họ không giống nhau, sao linh hồn cậu có khả năng trở lại trên người Harry tương lai chứ? Nhưng nếu cậu không nghĩ như vậy, không nói như vậy với Voldemort, cậu sẽ không thể duy trì khuôn mặt mỉm cười, bình tĩnh chờ đợi cái chết. Cậu không còn là Harry Potter năm 2011, cậu không thể thờ ơ với cuộc sống, không còn cảm thấy vô vị, bây giờ cậu vô cùng lưu luyến thế giới này: Nagini, Snape, Remus, Richard và Rose, Lucius…… Nicolas là đệ tử tốt nhất, Allan là trưởng giả tốt …… Còn có, Voldemort, người cậu yêu, toàn tâm toàn ý yêu. Tưởng tượng đến chuyện phải rời xa Voldemort, cậu liền sợ hãi ngủ không yên, tưởng tượng đến chuyện cậu phải nhường nam nhân này cho người khác, cậu gần như suy sụp, nhưng cậu phải rời đi cho nên cậu luôn tìm một lý do để tin tưởng, tin tưởng rằng có một ngày cậu sẽ trở lại bên cạnh hắn. Như vậy, cậu có thể an tâm chờ đợi cái chết, yên tâm rời khỏi Voldemort, rời khỏi thế giới này, bởi vì cậu còn có thể trở về. Nhưng cho dù cậu có được lý do để im lặng rời đi, cũng kém với việc cậu có thể tiếp tục sống cùng Voldemort. Có thể vĩnh viễn làm bạn bên cạnh Voldemort, nhìn thấy nam nhân mình yêu từng bước từng bước dành được thắng lợi cuối cùng, đây là chuyện Harry muốn làm nhất. Dù gì lý do cậu tự cho mình rất gượng ép, khả năng có thể xảy ra rất nhỏ, có thể là cậu vĩnh viễn không có khả năng gặp lại Voldemort, bởi vậy, khi cậu biết cậu có thể tiếp tục sống, tiếp tục ở bên cạnh Voldemort, cậu không thể khống chế được cảm xúc, khóc như mưa. Trước kia, cậu là cứu thế chủ, là ngôi sao cứu thế, cậu không có quyền yếu đuối, không có quyền được khóc; mà bây giờ cậu chính là Harry Potter, là người được Voldemort che chở, hưởng thụ tình yêu của Voldemort, trong vòng tay ấm áp an toàn của Voldemort, cậu có thể khóc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]