James lại gãi gãi đầu, tuy rằng hoang mang, khó hiểu nhưng vẫn kiên định, ” Harry, tớ thấy cậu nói rất khoa trương, Muggle rất đáng yêu. Bọn họ có được văn minh riêng, nhỏ bé, nhưng chính trực. Những gì cậu trải qua, là trường hợp đặc biệt, đặc biệt.”
” Có lẽ.” Harry cũng không tranh luận, đồng ý với ý kiến của James. Người không trải qua sẽ tưởng tượng hoàn toàn khác, bị ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ vây quanh mình – đó là cảm giác so với rác rưởi còn kém hơn. Người không trải qua, vĩnh viễn không thể hiểu. Có lẽ ý nghĩ của James cũng giống kiểu cố chấp của những học sinh máu trong nhà Slytherin.
Đề tài về Muggle cũng dừng lại ở đó, hai người tán gẫu trong chốc lát, Harry đứng dậy ra về.
Hương cam dìu dịu còn phảng phất trong không khí, giống như Harry chưa rời đi, vẫn là đôi mắt dịu dàng chứa ý cười nhè nhẹ như trước, không ngừng trêu chọc lòng người. Khó có thể tin, có người nhẫn tâm gây tổn thương cho cậu bé xinh đẹp hiền lành như vậy, chỉ vì lúc đó cậu ấy không có sức mạnh chống lại Muggle – Muggle đáng giận!
A……! James vỗ đầu thật mạnh, làm mình tỉnh táo lại. Sao lại thế này, bị Harry Potter ảnh hưởng, nên ghét Muggle sao? Muggle cũng rất thông minh, sáng tạo, giàu trí tưởng tượng, hiện tại là năm 80 của thế kỉ 20, không phải thế kỷ 14 mù quáng, rất ít Muggle hận phù thủy, ngược lại phù thủy, có ít nhất một phần ba phù thủy, thậm chí có thể đạt một nửa, bọn họ cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-cua-ta-xuyen-qua-toc-den-cua-nguoi/762006/quyen-1-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.