Voldemort ảo não vô cùng.” Harry, em đừng để trong lòng, hai kẻ kia không đáng để em tức giận.”
Harry muốn thoải mái cười cười, sau đó nói, không có việc gì, ta chưa nghe được cái gì cả. Nhưng tâm tình của cậu thoáng chốc như ngã xuống đáy vực, cậu cảm thấy cả mặt cứng ngắc, không thể nào cười. Thật là kỳ lạ, không phải cậu đã lường trước tình huống này sao? Cậu đã từ bỏ việc giúp đỡ Muggle cơ mà? Vì sao khi nghe được việc kia, cậu vẫn tức giận? Là tức giận vì hành động của Tử Thần Thực Tử, hay là vì mình yếu đuối vô năng, tương lai sẽ bại dưới tay Voldemort? Vì thế cậu lạnh lùng lắc đầu,” Không có việc gì, ta chưa nghe được cái gì cả.”
” Hai tên chết tiệt!” Voldemort rút đũa phép, Harry lập tức giữ tay hắn, ” Ta không có ý trách bọn họ, ngươi cũng không nên vì chuyện này mà trách phạt bọn họ.”
” Nếu tay của em không run thì ta sẽ tin tưởng lời của em.” Voldemort định rút ra khỏi bàn tay run nhẹ nhẹ của Harry, nhưng Harry lại nắm chặt lại.
” Ta thực sự không tức giận,” Cổ họng Harry nghẹn lại,” Thực sự, thực sự không tức giận.” Cậu bước nhanh khỏi đại sảnh rực rỡ, đi vào một gian phòng khác.
Voldemort theo vào, tiếp tục nói vấn đề vừa rồi,” Bọn họ phá hủy tâm tình của em.”
” Cho nên bọn họ liền bị trừng phạt sao?” Harry đùa cợt,” Ta không biết ta quan trọng như vậy.”
Voldemort muốn ôm Harry, lại bị Harry đẩy ra. Hắn thất vọng nhíu mi,” Harry, đương nhiên em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-cua-ta-xuyen-qua-toc-den-cua-nguoi/761941/quyen-1-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.