Buổi huấn luyện do LPL tổ chức vẫn đang diễn ra, cả đêm huấn luyện viên anh B call Giang Ký Minh tám cuộc, đề tài trong đó chỉ xoay quanh —— ngày mai cậu nhất định phải trở về tham gia đấu tập đấy nhé.
Thậm chí cuộc điện thoại cuối cùng còn gọi cho Tống Phưởng, tiểu thư Tống Phưởng, nhờ em phiền em, ngày mai phải xách tổ tông kia về căn cứ nha.
Anh B trong trí nhớ của Tống Phưởng luôn to còi, mười câu có tám câu nói bậy, giọng điệu nói chuyện với cô bây giờ lại vô cùng chân thành, cô thật sự hơi không quen cho lắm. Vì thế cô dùng giọng nói còn chân thành hơn cả anh B để đáp lại, anh yên tâm, ngày mai chắc chắn em sẽ xách Giang tổ tông đến căn cứ.
Tổ tông có vẻ rất kín đáo phê bình chuyện này.
Đợi cô cúp điện thoại, một tay chống đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn cô chằm chằm không chớp, thật lâu mới lên tiếng, “Muốn anh đi thế cơ à?”
Lại nữa, lại nữa. Cái tính tình chíu khọ này.
Tống Phưởng cười cười, hai tay ôm lấy cổ anh, hôn xuống má anh, “Đâu có đâu? Đương nhiên em không nỡ để anh đi, nhưng bắt đầu giải vô địch thế giới rồi, anh phải đi huấn luyện chứ.”
Cô nghiêng người qua, tựa cằm lên vai anh, hít một hơi thật sâu, hương gỗ nhàn nhạt của anh lưu lại trong mũi, tóc cô áp dán lên má anh, cô nói: “Đi nào, chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.”
Một đôi tay dài vòng qua eo cô, giọng anh trầm nhẹ: “Ừ.”
Đồ đạc của Giang Ký Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-cua-anh-ay-rat-me-nguoi/1800436/chuong-81-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.