Bọn họ chỉ ngây người ở thành phố O bốn ngày, ngày thứ năm lên đường về thành phố A.
Khi kéo vali đến khu dân cư Green Garden, từ xa cô đã thấy con Đần ngồi xổm gác trước phòng. Cái đuôi màu vàng đung đưa dưới đất, cổ ưỡn thẳng như đang chờ đợi ai trở về.
Tống Phưởng dừng bước, híp mắt.
Sao giống Demacia nhà cô thế nhỉ?
Cô đẩy đẩy khuỷu tay người bên cạnh: “Hình như kia là Demacia?”
Giang Ký Minh nhướn mi, ừ: “Nó chứ ai.”
“Ơ? Không phải nó ở nhà bạn anh sao?”
“Buổi tối người ấy có việc nên đưa nó về sớm.”
Demacia cũng nhìn thấy bọn họ.
Đầu tiên là ngây ra ba giây, sau đó bật phăng dậy, bốn chân phóng ra, chạy điên cuồng về phía hai người.
Tống Phưởng ngồi xổm xuống, ôm Demacia vào trong ngực.
Bốn ngày không gặp, cô rất nhớ nó.
Nhưng khi cái lưỡi chó nhỏ nước miếng kia muốn ɭϊếʍ mặt cô, cô vẫn tránh đi.
Tống Phưởng nhìn nó, cười: “Không ăn kem dưỡng tay nữa đổi sang kem nền hả?”
Demacia nhìn cô ngây ngốc, lớn tiếng kêu gâu gâu, vui sướиɠ chui vào ngực cô.
Gâu gâu gâu.
Cuối cùng chủ nhân đã về rồi.
Thật là vui.
Hai người dắt Demacia về nhà.
Vào nhà, nó được tháo dây như ngựa hoang, làm loạn cả phòng, chạy chỗ này một lát, đụng chỗ đó một chút, như người bóc lịch nhiều năm cuối cùng được phóng thích, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, muốn đi mọi nơi, muốn ɭϊếʍ mọi thứ.
Vì thế sau khi Tống Phưởng đặt vali xuống, vừa quay người đã thấy một màn thế này —— không biết túi trang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-cua-anh-ay-rat-me-nguoi/1800413/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.