Chương trước
Chương sau
Trong phòng bếp chỉ còn tiếng dép lê đi trêи sàn nhà.
Anh đi tới trước mặt cô, hơi nghiêng dưới eo, không để ý tiếng Demacia sủa, gập túi đồ ăn lấy cái kẹp kẹp lại, cất vào tủ.
Trong tích tắc cánh cửa tủ khép lại, tiếng Demacia kêu vang vọng cả nhà bếp.
Tống Phưởng luôn quan tâm Demacia, lần này cũng không để ý nó kêu rêи. Sự chú ý toàn thân của cô bây giờ đang chuyển sang chuyện khác ――
Cô do dự, hỏi anh: “Sao giọng anh lại biến thành như vậy?”
Cô nghe thấy rõ lúc nãy anh dạy dỗ Demacia, giọng nói anh rất khàn, hình như bị cảm rồi.
“Ừ, này hả.” Tay anh sờ qua cổ họng, hời hợt nói: “Chắc là cảm lạnh rồi.”
Sáng nay dậy giọng anh đã biến thành như vậy, cổ họng cũng ngứa.
“…”
Chắc là cảm lạnh rồi…???
Giọng điệu này, cứ như người bị cảm không phải là anh.
Cô liếc mắt nhìn anh, giơ tay cầm bình đun nước, mở vòi rót nước vào, cắm điện.
Động tác làm liền một mạch.
Anh đứng cạnh bồn rửa nhìn cô.
“Đun nước làm gì?”
Cô không ngẩng đầu, “Cho anh uống.”
Đây chính là câu trần thuật, anh không được phép lựa chọn không uống.
Ý là anh chỉ có thể chọn uống.
Giang Ký Minh giương mắt nhìn cô.
Hôm nay mắt cô không phát sáng nữa, trêи mí mắt có một lớp màu đỏ rực nhàn nhạt.
Anh ngẩn ngơ nhớ tới lần đó, cô đứng ở sảnh lớn khu dân cư đưa túi trà cho anh.
Hình như cũng là loại giọng điệu này.
Giọng nói nhỏ nhẹ nhu hòa lộ ra vẻ bướng bỉnh không cho từ chối.
Cho nên anh cũng thật sự không từ chối.
Lần nào cũng vậy.
Nước sôi rất nhanh, không bao lâu đã bắt đầu bốc hơi nước lên.
Tống Phưởng lấy một cốc thủy tinh trong tủ bát ra, đổ một nửa nước lọc pha với nước vừa đun sôi. Cô cầm cốc đưa tới trước mặt anh.
Cô nói: “Cảm lạnh phải uống nhiều nước mới mau khỏi.”
Anh giật khóe miệng, nhận lấy cốc thủy tinh.
Dung lượng cốc không lớn, uống một hơi là hết.
Nước ấm chảy xuống, cổ họng và lồng ngực đều ấm áp lên.
Anh đưa cái cốc đến trước mặt cô.
Tống Phưởng khó hiểu nhìn anh.
Giang Ký Minh nhíu mày, “Cô bảo phải uống nhiều nước phải không?”
Tống Phưởng hiểu ý ngay, nhận lấy cốc thủy tinh, lại đổ nước lọc và nước sôi để nguội, đưa cho anh.
Lại một cốc nữa vào bụng.
Giang Ký Minh uống xong, hỏi cô: “Cô đợi Dư Uyển Uyển về cùng à?”
Tống Phưởng ừm một tiếng, “Tôi cảm thấy còn phải đợi rất lâu nữa.”
Cặp đôi yêu nhau, khó có thể tách rời, cô thực sự phải chờ rất lâu.
Giang Ký Minh mở vòi nước rửa cốc.
Trong tiếng nước ào ào, cô nghe thấy anh nói: “Vậy tôi đưa cô đi dạo căn cứ nhé?”
Tống Phưởng sững sờ, nhìn anh, “Anh không phải livestream nữa à?”
Anh cất cốc thủy tinh vào tủ bát.
Ngón trỏ còn vương nước chỉ vào cổ họng mình, “Streamer bệnh nặng, off live.”
“…”
Thật tùy hứng.
Giang Ký Minh thật sự đưa Tống Phưởng đi dạo căn cứ RG một vòng.
Con đường đi dạo tám phần tương tự như khi đi với Demacia, chỉ khác ở chỗ Giang Ký Minh không dừng bước trước tủ bát trong nhà bếp.
Căn cứ RG thật sự rất lớn, bởi vì trong căn cứ không chỉ có chi nhánh Liên Minh Huyền Thoại mà còn có chi nhánh Huyền thoại Hearthstone, chi nhánh CS-GO, chi nhánh Vương giả vinh diệu vân vân. Theo lời của Giang Ký Minh, RG chỉ thiếu mỗi Ma sói là đủ toàn bộ trò chơi rồi.
Căn cứ trang trí thiết kế rất dụng tâm, có thể thấy đập vào rất nhiều tiền. Fans đều gọi căn cứ RG là câu lạc bộ nhà giàu của giới eSport.
Căn cứ không chỉ có trang trí đáng khen ngợi mà đến từng chi tiết nhỏ cũng xứng được tuyên dương.
Nêu ví dụ vài chi tiết nhỏ, nơi nào ở RG có văn bản tiếng Trung cũng có thêm một dòng phiên dịch tiếng Hàn bên dưới dành cho các bạn nhỏ Hàn Quốc trong căn cứ.
Rất tri kỷ.
Tống Phưởng nhìn thấy hình graffiti của tám người RG ở một góc cầu thang.
Hình vẽ đầu năm tuyển thủ chính và ba dự bị, đều ở đó.
Tống Phưởng nhìn qua liền thấy Giang Ký Minh bởi vì đầu anh to nhất trong tám người.
Những đường viền to màu đen bao bên ngoài bức vẽ của mỗi người.
Tóc ngắn bên trêи trán, sống mũi cao, hốc mắt sâu, miêu tả toàn bộ đặc điểm của anh.
Nhưng mà ――
“Họa sĩ này không hiểu rõ anh thì phải.”
“Hả?”
Cô duỗi ngón tay chỉ vào cái đầu to có nụ cười cong lên tận trời, “Anh đâu có cười như thế này.”
Anh chỉ hơi nhếch môi đã là hiếm lắm rồi.
Cười khoe răng ấy hả? Chắc là trong mơ mới có.
“…”
Cô đúng là hiểu anh rõ thật.
Kết thúc cuộc hành trình là bức tường quán quân chung của RG, nhìn từ xa chỉ thấy một mảnh màu vàng.
Cúp chật cả vách tường, Tống Phưởng đã nhìn đến lần thứ hai nhưng nội tâm vẫn còn chấn động nhẹ.
Cô ấp úng nói: “Các anh lợi hại thật.”
Chỉ có bọn họ mới biết phải trả giá bằng biết bao mồ hôi và công sức mới có thể dùng cúp lấp kín mặt tường này.
Giang Ký Minh cũng nhìn qua, gật gù, “Sự thật là vậy đấy.”
“…”
Cho dù bị cảm, tật xấu không khiêm tốn của anh vẫn không thay đổi.
Cô lại gần vài bước, đến xem album ảnh trêи kệ gỗ thứ ba.
Mở album ra, chỉ thấy trang bìa trong viết hai hàng chữ lớn: RG dũng cảm tiến về phía trước! Không quay đầu, không lùi bước!
Tống Phưởng không nhịn được, cười ra tiếng.
Giang Ký Minh liếc mắt nhìn, nói: “Fan viết.”
Cô nhìn chữ viết tay màu hồng, còn có mấy trái tim lớn màu đỏ, thầm nghĩ không chỉ là fan mà còn là fan nữ.
Một vài trang tiếp theo là những lời fans muốn nói với đội viên RG.
Mỗi trang đều dán một bức ảnh của đội viên, chi chít những lời fans muốn nói. Chữ viết từng trang khác nhau, có chữ viết xinh đẹp của con gái, cũng có lối chữ thảo của con trai, nhưng dù nam hay nữ thì những câu chữ này đều bày tỏ niềm chân thành và tình cảm của họ.
Tống Phưởng nhớ tới lần trước fans RG trả lời trêи trang web X.
Một đoạn rất dài nhưng cách một màn hình Tống Phưởng vẫn có thể cảm nhận được chiếc gối nóng* này,
(*) Gối nóng: nhiệt tình, nồng nhiệt, chân thành, trung thực
RG rất may mắn khi có nhiều fans trung thành như vậy.
Lại lật vài tờ.
Trang sau đều là hình ảnh thú vị fans cắt ra từ video live stream hoặc video thi đấu game của họ.
Có vài bức ảnh thật sự rất buồn cười.
Thậm chí Tống Phưởng còn thấy gói biểu tượng cảm xúc của Giang Ký Minh ở trong này.
Trong hình là mắt lạnh mặt lạnh quen thuộc đang nhìn vào ống kính.
Kết hợp với một nhóm chữ Tống* màu trắng: Đế Vương lạnh lùng.
(*) Font chữ này giống như Times New Roman, đại khái là nhìn rất cơ bản.
Hình dung rất chuẩn xác.
Bạn fan này hiểu tính cách anh hơn vị họa sĩ vừa rồi.
Ngón trỏ lướt qua lật một trang khác.
Bức ảnh lần này là của một cậu bé mặc đồng phục học sinh đứng trong khán phòng, giơ một poster vẽ một nhân vật chibi vểnh ʍôиɠ lên có vẻ muốn giao dịch PY*.
(*) giao dịch butthole, đại khái là thông c…
Fans còn dùng bút màu hồng nhạt viết bên cạnh: A-chan của chúng ta đúng là sát cả nam lẫn nữ~
Lòng hiếu kỳ của Tống Phưởng quấy phá, ghé sát vào muốn nhìn rõ dáng vẻ của cậu bé.
Nhưng động tác bỗng nhiên đông cứng khi nhìn thấy logo trường của bộ đồng phục trêи người cậu bé.
Khi cô nhìn rõ đường nét cậu bé, hai mắt trợn trắng.
Ai, ai đó nói cho cô biết đi!!!!
Tại sao em trai cô lại góp mặt trong album này thế?????
Dù có mặt đi nữa nhưng tại sao cậu lại giơ tấm poster trắng có dòng chữ viết ――
“Em muốn he he he cùng Akoo.”
? ? ? ? ? ? ? ?
Cái tên yêu quái chuối tiêu này!!!!!!
Giang Ký Minh thấy cô nhìn chăm chú, cũng ngó sang nhìn cậu bé trong album, hỏi cô: “Cô quen à?”
Tống Phưởng mau chóng đóng mạnh album lại.
“Không quen biết!”
Giấu đầu hở đuôi rất rõ ràng.
Giang Ký Minh nhìn bàn tay kia che album, nhướn mày. Không tin.
Khi bầu không khí đang cứng lại, tầng hai đột nhiên truyền đến một tiếng rú ――
“Giang! Ký! Minh!”
Đề xi ben từng chữ chỉ có hơn chứ không kém Demacia vừa nãy.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc áo sơ mi xuất hiện tại chỗ ngoặt cầu thang. Giày da đi trêи cầu thang gỗ phát ra tiếng lộc cộc.
Anh ta đi tới bên cạnh Giang Ký Minh.
“Anh bảo này, cậu không ở phòng huấn luyện livestream đi mà ở đây ――” Tầm mắt anh ta di chuyển giữa bức tường quán quân và Tống Phưởng, “Ở đây khoe khoang lịch sử hào quang của mình với fan à????”
Tống Phưởng bị hiểu lầm là fan lên tiếng giải thích giúp anh: “Anh ấy bị cảm rồi.”
“Mấy cô bé các em đừng bị gương mặt của cậu ta quyến rũ! Con mẹ nó anh hiểu cậu ta rất rõ, chắc chắn là cậu ta lại lười ――” Người đàn ông áo sơ mi nói được nửa câu đột nhiên dừng lại quay đầu, nghi ngờ đánh giá Giang Ký Minh: “Cậu bị cảm thật à?”
“Ừm.”
Giọng nói vừa trầm còn khàn.
Đương nhiên là cảm lạnh rồi.
Người đàn ông mặc sơ mi nghe xong không bớt phẫn nộ lại còn xù lông gấp hai lần: “Ông đây đã bảo cậu uống bia đừng ướp đá lại còn bướng à, cái thằng yêu quái bia này.” Anh ta dừng lại một chút, lại hỏi anh: “Con mẹ nó cậu uống thuốc chưa?”
“Không uống.”
“VL anh phục cậu luôn rồi. Người anh em, anh rót cho cậu cốc cappuccino nhé, chúng ta đổi thân phận đi. Cậu tới làm huấn luyện viên của đội Liên Minh Huyền Thoại để anh làm đội viên, ok không A thần?”
Anh im lặng vài giây, “Anh không làm được.”
“?”
“Anh già quá rồi.”
“…” Anh ta rất muốn xé nát cái miệng kia.
Người đàn ông mắng luôn miệng nhưng thân thể vẫn thật thà đi vào phòng lấy thuốc trị cảm cúm cho Giang Ký Minh.
Tống Phưởng hỏi anh: “Anh ấy là A Kỳ à?”
Giang Ký Minh gật đầu một cái.
Cô đã nghe Uyển Uyển kể về anh ta, là người độc mồm ngay thẳng.
Hôm nay gặp mặt đúng là như vậy.

Kim đồng hồ chỉ đến chín giờ rưỡi.
Uyển Uyển và Tống Phưởng chuẩn bị về nhà.
Koki và mấy người ở căn cứ ra cửa tiễn họ.
Lúc này A Kỳ mới biết thân phận Tống Phưởng, nói với Hầu Tử: “Hóa ra em ấy là bạn Uyển Uyển à.” Anh ta cứ tưởng cô là fan cuồng đột nhập căn cứ chứ.
Hầu Tử gật đầu, bất ngờ hỏi ngược lại: “Anh biết mấy ngày trước vì sao Bàn Tử lại ầm ĩ ồn ào muốn đánh son không?”
“Vì sao?”
“Vì muốn yêu đương cùng em ấy.”
“…Nó uống phải độc à?”
Lần đầu tiên nghe thấy theo đuổi con gái không tặng son mà tự mình đánh son.
Nhưng mà ――
“Này cậu có cảm thấy bầu không khí giữa Giang Ký Minh và em ấy sai sai không?”
Lần này đến lượt Hầu Tử giật mình, há to miệng nhìn anh ta: “VL, thật á?!”
Koki lôi kéo ống tay áo Uyển Uyển lưu luyến không rời: “Khi nào em lại đến gặp anh? Mấy hôm nữa anh có ngày nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi được không?”
Uyển Uyển xoa đầu cậu ta: “Được.”
“Lần sau gặp em lại mang đồ ăn em nấu cho anh nhé.”
“Biết rồi mà.”
Tống Phưởng đứng bên cạnh hai người này, cánh tay nổi lên từng lớp da gà vì phát ngấy.
Bên ngoài căn cứ không ấm áp như bên trong.
Tống Phưởng buộc chặt khăn quàng cổ để gió lạnh không lùa vào cổ.
Cô ngẩng đầu vừa vặn thấy Giang Ký Minh đứng trêи bậc thang cửa căn cứ.
Dưới sự bức bách của A Kỳ, anh mặc thêm áo khoác lông màu đen.
Áo khoác rất dài, dài tận đến mắt cá chân, bên trái áo in một cái tên lớn màu trắng: Akoo.
Cô chọt Uyển Uyển, chỉ vào Giang Ký Minh: “Tớ ra nói vài câu với anh ấy.”
Uyển Uyển nháy mắt mấy cái, “Đi mau đi mau.”
Cô bước đến bên cạnh anh.
Anh đứng trêи bậc thang, cô bước dài một bước đứng cạnh anh.
“Giúp tôi một chuyện, được không?”
“Cô nói đi.”
Cô lấy một tờ giấy và một cây bút từ trong túi ra, đưa cho anh.
“Ký tên nhé.”
Vừa nãy cô nhìn thấy Tống Huyên trong album mà khϊế͙p͙ sợ, nhớ tới chuyện lần trước cậu nhờ mình.
Anh nhận lấy, ký rất nhanh, trêи tờ giấy trắng xuất hiện một chuỗi chữ tiếng Anh rồng bay phượng múa.
Tống Phưởng suy nghĩ một chút, “Anh viết thêm một câu cho tôi đi.”
“Câu gì?”
“Chăm chỉ học hành, đừng ngày nào cũng đua đòi đám thanh niên phản nghịch.”
Anh viết dòng chữ này lên.
“Còn nữa không?”
“Viết thêm câu này, đừng để chị gái phải đội nồi mỗi ngày, chị gái rất đau lòng.”
“Vẫn còn, vẫn còn.”
“?”
“Đừng trộm cây trong Ant Forest* của chị gái.”
(*) Ant Forest là một ứng dụng được triển khai trêи máy khách di động Alipay. Khi người dùng thanh toán hóa đơn trực tuyến hay lựa chọn đi lại bằng phương tiện công cộng, những hoạt động này sẽ được ứng dụng chuyển thành điểm để nuôi các cây xanh ảo.
Khi đủ điểm, người dùng có thể chọn đổi cây ảo thành một cây xanh thực thụ. Cây xanh này sẽ được trồng ở sa mạc Gobi. Mọi chi phí trồng cây sẽ do Ant Financial chi trả.
Sau khi nghe, anh thấp giọng cười.
Cứ thế, cô đọc một câu, Giang Ký Minh viết một câu, chữ anh lại to, mau chóng lấp kín một trang giấy.
Anh viết xong, Tống Phưởng cầm lấy nhìn.
Trêи tờ giấy trắng ngà không còn là ký tên nữa mà là sáu gia huấn mới đúng.
Bất ngờ là chữ trêи giấy rất dễ nhìn.
Nhất bút nhất họa* là tiêu chuẩn luyện chữ.
(*) Một nét bút một bức họa: dấu bút sâu, mạnh mẽ.
“Anh từng luyện chữ à?”
Anh đóng bút lại, ừm một tiếng, “Lúc nhỏ có luyện mấy năm.”
Cô gấp tờ giấy, cất giấy bút vào túi.
Có gió thổi qua, Tống Phưởng ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.
Rất nhạt, đến từ người anh.
Cô ngước mắt, gọi tên anh: “Giang Ký Minh.”
“Hả?”
“Anh bị cảm, hút thuốc ít lại.”
Anh cúi đầu xuống, “Ừm.”
“Nhớ phải uống thuốc.”
“Được.”
“Nhớ ăn cơm đúng bữa.”
“Được.”
Hầu Tử và A Kỳ cách đó không xa vẫn đang âm thầm quan sát.
Giờ phút này họ đều bị kinh sợ không khép miệng lại được.

Xe đã rời khỏi căn cứ RG một đoạn, Tống Phưởng vẫn nhìn thấy bóng người Koki qua kính chiếu hậu. Xe quẹo phải đến ngã ba, bóng dáng Koki mới biến mất.
Uyển Uyển vừa nói xe vừa tiếp lời cô: “Vừa nãy tớ nghe thấy giọng Akoo hơi khàn, bị cảm rồi à?”
“Ừm.”
Uyển Uyển thở dài, “Thật ra làm tuyển thủ eSport chẳng hề dễ dàng. Mỗi ngày đều huấn luyện mười mấy tiếng, vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi lại phải livestream bù, rất khổ cực.”
“Sau S6, RG suýt chút nữa bị cả giới anti. Akoo và 11 là hai thành viên lâu đời của RG, họ hoàn toàn có thể lựa chọn đi theo những cựu đồng đội, tuyên bố xuất ngũ. Sau này phát sóng trực tiếp có thể mở được tận ba nhà hàng, chắc chắn có thể kiếm lời rất nhiều tiền bằng sự nổi tiếng của họ, cớ gì phải ở lại đội nghe những lời nói mắng chửi trêи mạng.”
“Dù năm nào bên ngoài cũng có lời đồn họ xuất ngũ, nhưng họ chưa từng rời đi.”
“Hiện giờ họ đã không còn vì cúp gì nữa, hoàn toàn là vì phần chấp niệm trong lòng, chấp niệm trở thành quán quân số một thế giới, đưa RG trở lại đỉnh cao.”
“Thật ra tớ rất bội phục bọn họ.”
Những câu nói này của Uyển Uyển luôn quẩn quanh trong đầu Tống Phưởng cho tới lúc về đến nhà.
Ngay cả trước khi ngủ, cô nhắm mắt lại cũng thấy họ.
Năm người đứng trêи sân khấu.
Ánh đèn trùm chiếu xuống những người cùng giơ cao chiếc cúp.
Như những chiến sĩ thành công chặt đầu quái thú, chiến thắng trở về.
Người khoác ánh sao.
Đều là cao thủ.
Ba ngày sau, có một bảng mắt Nhật Bản tự chọn* đang gây một luồng tranh luận lớn.
(*) Ở đây mình để theo bản convert vì chưa tìm được từ TV. Đây là những quầy mỹ phẩm mở ở trong drugstore giá thành thấp nhưng chất lượng sản phẩm cũng khá tốt, phù hợp với mọi tầng lớp, mọi lứa tuổi.
Bộ phận người đã sử dụng bảng mắt này nói nó hoàn toàn có thể càn quét toàn bộ các nhãn hiệu TF, CPB, YSL. Cũng có người nói phấn mắt này gió thổi là bay, phấn không lên màu, không dùng hàng ngày được, quả thực gà cay* cực điểm.
(*) Gà cay 辣鸡 (là jī) đồng âm với “Rác rưởi” (垃圾) [lèsè].
Rất nhiều fans nhắn đến Weibo của Tống Phưởng, muốn cô làm video thử màu, Tống Phưởng liền tìm bạn bè để mua bảng mắt này.
Chuyển phát nhanh vừa tới, Tống Phưởng vội vã mở ra để thử.
Đủ 12 màu sắc được bôi lên cánh tay phải.
Nói thẳng ra là thật sự rất khó dùng, vô cùng khó dùng.
Trước khi xuống lầu đổ rác, cô tiện tay đăng review PO* vừa rồi lên Weibo.
(*) Purchase Order hay Po là thuật ngữ khá quen thuộc trong lĩnh vực xuất nhập khẩu. Purchase Order hay còn gọi là đơn đặt hàng là một loại giấy tờ được ủy quyền để thực hiện giao dịch buôn bán. Purchase order sẽ có giá trị pháp lý ràng buộc khi người bán đồng ý.
Trong khu vực bình luận có vui mừng, có nghi vấn ――
@ Fan mê muội nhất của Tiểu Nhật Phương: Quả nhiên là vậy, nhà văn Lỗ Tấn nói đúng, không thể tin được đồ tự chọn.
@Rất yêu wuli cần cù: Tôi vốn định mua rồi đấy, may mà đọc được bài đánh giá này, nhổ cỏ* rồi!
@Khang Na-chan trả lời @Fan mê muội nhất của Tiểu Nhật Phương: “Tôi chưa từng nói câu này.” ―― Lỗ Tấn.
@Vợ của Jo In Sung*: Tôi mua rồi, thật sự khó dùng lắm, phấn bay lên tận trời đến nơi rồi. Không biết tại sao lại được thổi phồng như thế.
@wrry: Thật hay giả vậy… Tôi thấy nhiều beauty blogger đều nói là tốt lắm mà…

Đổ rác xong, Tống Phưởng mở cửa kính sảnh lớn đi vào.
Người đàn ông cách đó không xa mặc áo khoác đen dài tận mắt cá chân, tựa vào vách tường cạnh thang máy.
Nút thang máy vẫn sáng, hình như anh đang đợi thang máy, nhưng mắt lại nhắm nghiền như thể đang ngủ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.