Đối phương biến sắc, lủi thủi tếch đi. Văn Diên có vẻ rất hưởng thụ bốn chữ ‘đương nhiên để ý’ rất chi dõng dạc kia, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo thế kéo sợi dây chuyền, gác cằm lên vai Yến Vũ bảo anh cẩn thận, đừng kéo đứt món quà nội tặng cho gã. Yến Vũ nhét Phật bài ấm hơi lòng bàn tay lại vào cổ áo Văn Diên, ngó nghiêng đối phương, đoạn bảo vô quán bar đúng là không hợp đeo mấy thứ trang sức phương Tây, đeo Phật bài cũng không ăn nhập gì cả.
Văn Diên phản bác rằng thế nào lại bảo không ăn nhập chứ, rõ ràng là tín vật đính ước cơ mà, nói đoạn sờ khuyên sư tử trên vành tai Yến Vũ, bảo cũng như cái này vậy, đeo lên rồi là không được gỡ xuống. Yến Vũ cảm thấy thỏa mãn hết sức nhưng vẫn cứ phải chua một câu, “Lần sau tặng anh cái khác, dù gì đây cũng là món nội em tặng mà.” Hai người họ không để ý hoàn cảnh, cuối cùng cũng khiến người khác phải bất mãn.
Tống Kiếm vờ làm người lạ ơi gục sang một bên đỡ đầu ngồi dậy. Khuôn mặt đau khổ bảo bọn họ đừng có tấu ân ái nữa, cậu cũng hết giả bộ ngủ nổi rồi. Yến Vũ ngượng không để đâu cho hết, xấu hổ đỡ Tống Kiếm dậy, hạ giọng bảo, “Tao cứ tưởng là mày say rồi.” Tống Kiếm chẳng mấy vui vẻ đỡ trán, nhìn Yến Vũ qua kẽ tay, khe khẽ thở dài xót xa. Đoạn nhấc mắt lên nhìn Văn Diên nói, “Thật sự ngại quá, thực ra tôi thuê phòng bên ngoài cũng…”
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-choi/2666208/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.