Hôm sau, anh lại xin nghỉ thêm một ngày nữa, giúp Văn Diên thu dọn đồ đạc. Sách của Văn Diên rất nhiều, abum ảnh cũng nhiều không kém, nhưng cơ bản là không có hình của gã, mà toàn là ai đâu không à. Hết thùng này đến thùng khác chất đống, Yến Vũ nhớ lại đoạn đối thoại trước lúc ngủ, bèn hỏi Văn Diên đang thu dọn quần áo trong phòng, “Sao hồi bé gọi anh là Đoàn Đoàn?”
Giọng Văn Diên trong phòng truyền ra, có hơi nhỏ, lại còn nói nuốt chữ, rất vội. Nhưng Yến Vũ vẫn nghe rõ, không thể tin vào lỗ tai hỏi lại, “Béo đến cỡ nào chứ, có ảnh chụp không, tôi muốn xem.” Giọng trêu ghẹo thấy rõ. Văn Diên quăng cục lơ, Yến Vũ lại bồi thêm, “Ảnh của tôi cũng cho anh xem cả rồi, anh cũng phải cho tôi xem chứ.” Nói đoạn, anh chui vào phòng quấy rối Văn Diên, nào ôm eo nào thơm mặt nào bóp mông, vận dụng đủ mọi thủ đoạn xấu xa.
Bị quấy rầy chịu không nổi, Văn Diên đành phải đưa ảnh chụp mình ra, từ lúc còn con nít đến khi trưởng thành, có đủ hết. Quả nhiên lúc còn là bé bi, thịt thà gì vo tròn thành một nắm, đến mắt cũng bị nhồi đến mức biến thành một cái khe nhỏ. Bi kịch lại còn không chấm dứt, đến ảnh Văn Diên mười tuổi, cũng vẫn núc ních như cũ, tay ú na ú nần như quả bóng, mắt mũi miệng cũng chen chúc thành một nùi, nhìn không ra cái gì hết.
Yến Vũ miết tấm ảnh, không thể tin nổi, “Văn mũm mĩm à, anh thật là dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-choi/2666188/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.