Vẻ mặt Yến Vũ bình tĩnh, đi xéo một bước ngăn cản đường nhìn của luật sư Cao hướng tới Văn Diên, “Đi thôi, vào trước đã.” Luật sư Cao thu hồi ánh nhìn, lại nhìn qua Yến Vũ, thoáng kinh ngạc trước thái độ thể hiện sự chiếm hữu này của anh, nhưng cũng không nói gì thêm. Luật sư Cao xoay người đi vào trong, Yến Vũ ngoái đầu lại nhìn Văn Diên, thấy đối phương đang ngoắc tay với anh.
Mặc dù có hơi không bằng lòng, nhưng Yến Vũ vẫn bảo luật sư Cao chờ mình một chút, anh đi qua chỗ Văn Diên, tới hỏi gã có chuyện gì không, mặt Văn Diên có vẻ lo lắng, nói có quen người này, nghe đâu là luật sư, Yến Vũ hẹn gặp luật sư, phải chăng có chuyện gì không. Lời lẽ có chừng mực, không quá đà mà uyển chuyển hỏi Yến Vũ có cần giúp đỡ gì hay không.
Yến Vũ biết mình chưa bao giờ đề cập chuyện cá nhân với Văn Diên, kể cả chuyện tối qua khóc một chập là vì cớ gì, người trưởng thành đều có vấn đề riêng tư, Văn Diên không muốn ép buộc anh nói ra tâm sự, nên mới phải hao tốn tâm tư, cẩn thận dọ hỏi. Nhưng thật khó khăn, càng là người mình để tâm đến, càng không muốn để lộ tâm trạng lộn xộn của mình ra, mắc công nhận được sự thương hại chẳng khác chê cười là bao.
Thế nên Yến Vũ cười ung dung, nói làm gì có chuyện, chỉ là việc công mà thôi, ngành thiết kế rất dễ bị đạo ý tưởng, anh kiếm người bảo vệ bản quyền thôi, không phải chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tay-choi/2666166/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.